Thứ Hai, 25 tháng 9, 2023

Giữa đôi bờ hư...thực...

                            

Người ta chọn tha thứ để mong quên và níu giữ lại một phần đời ký ức tươi đẹp đã mất đi...
Còn tôi chọn tha thứ. Để bắt mình khắc sâu trong tâm khảm những đau đớn đã từng đi qua. Để vĩnh viễn không quên. Để hôm nay nhớ rằng những năm tháng ấy. Những khoảnh khắc ấy. Mãi mãi như một vết hằn, phủ đầy nỗi nhọc nhằn, thương tổn. Mà đôi khi chỉ cần lỡ khẽ chạm tay. Tất cả bỗng vỡ vụn. Như một chiều gió lay...
                              ---------------
Những ngày này. Mưa nhiều hơn. Tôi khóc nhiều hơn. Những đêm một mình chờ sáng. Những lúc bất chợt dừng đèn đỏ, nước mắt rơi sau vô lăng. Là những tủi hờn chất chứa. Là những nén lặng đơn độc. Là những chịu đựng bất lực... Lạ lùng là hạnh phúc thì dễ quên. Còn nỗi đau thì lay lắt nhớ. Chạm vào đâu cũng thấy quằn quại những nỗi niềm. 
Đại lộ thênh thang. Hay những đêm muộn đèn vàng hiu hắt nhớ. Tôi thấy mình để quên đâu đó ở phần đời phía trước, những tan vỡ, mông lung. Ký ức lộn xộn tôi không sắp xếp nổi. Chỉ từng chút, đôi lúc là bất chợt, ngỡ như nhớ, ngỡ như quên. Ngỡ tưởng bình yên, rồi lại ngỡ như hận thù sâu hun hút. 

Tôi thèm rúc đầu vào lòng mẹ. Thèm đến quắt quay tâm hồn mình được rửa sạch những sân si hèn mọn. Thèm được bé lại để mẹ tết tóc rồi thắt vào một chiếc nơ tím thẫm, để thấy mình xinh, để thấy mình được yêu. Đơn thuần như cái cách tôi vẫn thèm được xoa dịu. Dù bằng cách này hay cách khác. Đi gần nửa đời người mới nhận ra, dẫu có bao thứ tình cảm khác khiến mình chết đi sống lại đến thế nào đi nữa. Thì đến cuối nơi mình nương náu vẫn là ở đây, để nghe vỗ về những nông sâu cuộc đời. Để thấy lòng người thì chật mà ngoài kia thì vô vàn những mênh mang. 

Tôi thèm được một lần về lại ký ức. Nơi con ngõ nhỏ lá có còn rơi rơi. Rặng thanh long mùa này còn đỏ quả, bờ ao có còn cỏ mọc đìu hiu. Góc vườn nhà có còn những bụi bóng nước nở hoa tím, hồng rực rỡ. Bữa cơm quê còn đượm mùi khói bếp nơi chiếc phản tre trải giữa sân nhà. Con mương nhỏ có còn nhiều cá tôm, những buổi đánh bắt làm đầy thêm mâm cơm đạm bạc. Cánh đồng phía sau nhà có còn thơm mùi lúa non, lẫn trong đâu đó mùi bùn đất trưa hè. Mái nhà cũ còn nghe tiếng rì rào tí tách những đêm mưa muộn, ếch nhái chão chuộc kêu rỉ rả phía sau hè...

Ở nơi đó. Là một phần đời dẫu lẫn trong vô vàn những đắng cay, hay tủi nhục. Tôi đã đi qua. Và dù xa vẫn mong được một lần quay lại. Nhưng những vấp váp cuộc sống, những bộn bề cơm áo, đã đẩy tôi xa dần, xa mãi. Tôi chưa được một lần chạm tay vào cái vùng cũ kỹ ấy. Cũng chẳng thể trở về, chỉ tần ngần đứng từ xa nhìn lại. Dẫu đớn đau, dẫu bao lần quay quắt nhớ...

Tôi thèm được một lần. Quay lại và bắt gặp mình ở một mảnh đời cũ. Nơi lưng chừng tôi. Lưng chừng nỗi đau. Lưng chừng những buổi chiều muộn nào đó. Nằm nghe gió reo hay mưa hát ngoài khung cửa. Ở đó, nơi lưng chừng ký ức. Hận chưa sâu. Đau chưa thấu. Chỉ thấy hồn mình giản đơn những ghen hờn rất đỗi đàn bà. Vậy mà yêu đến thiết tha... 

Tôi thấy mình thôi không còn khờ dại. Không còn khờ dại để đắm vào những chất chứa tin yêu. Hay khờ dại để vin vào những kỷ niệm tươi đẹp tôi đã từng có cho riêng mình. Nỗi buồn như sợi nắng, thương nhớ như hạt mưa... Lòng tôi trống rỗng như xác lá đầu đông. Hạnh phúc tựa hồ như sợi dây mỏng manh. Những tan vỡ, những hận sâu đã găm vào lòng trầy trụa vô vàn những mảnh xước, tôi không có cách nào khâu lại. Chỉ chắp vá đời mình, qua những con chữ rời rạc. Cảm xúc đôi khi sạn chai. Khô khốc. Rồi lại vỡ nửa. Chia đôi... Hư hư...thực thực... Giữa hai bờ...

Nếu có thể được lựa chọn để sống lại một phần đời cũ. Của những năm tháng cũ. Tôi sẽ chọn gì?
                              ---------------
À ơi...!!!
"Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm..."