Thứ Hai, 22 tháng 5, 2023

Không đề


"Đã tự hứa với chính mình sẽ phải kiên cường
Sao mỗi lần nước mắt xối qua tim con lại thèm rúc vào lòng mẹ
Trên đoạn buồn này chẳng cần tô vẽ
Mạnh mẽ thế đủ rồi, mẹ ru con ngủ được không?

Mẹ kể cánh cò giữa bát ngát mênh mông
Gốc dạ bình yên từng cõng bông lúa lớn
Sao bây giờ con thấy cánh cò như đang chạy trốn
Bấy nhiêu lẻ bóng rồi, hẳn sẽ rất cô đơn!

Mẹ kể chiếc mo cau vừa rớt xuống sau vườn
Tụi trẻ mang về, kéo nhau đi nhẵn thín quanh gốc bưởi
Sao con lại nhìn ra chiếc mo cau tủi thân nhưng không biết nói
Để mặc cho đời chà sát tới héo hon

Mẹ bảo giữa đêm rằm mà trăng vẫn còn non
Đợi đêm mai trăng sẽ thành thiếu nữ
Rồi đêm sau, đêm của những ngày sau nữa...
Trăng cứ khuyết dần...
Bởi mẹ thương nên không nỡ nói lời đau

Ba lăm năm cùng trăm ngàn giấc ngủ nông sâu
Có những giấc mơ chẳng nhớ nổi vì đâu chỉ biết tỉnh dậy thấy mình đang khóc
Linh cảm mơ hồ thứ gì vừa tuột qua tay rơi mất
Mẹ hát ru đi, cổ tích cho dù không thật...
Con chẳng biết tin ai ngoài mẹ trên đời!"

Tháng Ba Thương Nhớ (Thu Trang Bui)