Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017
Ta trở lại là ta, an nhiên như cỏ...
06h00
Chiếc điện thoại nhẹ nhàng vang lên giai điệu của bài hát "Lời nói dối cuối cùng". Tôi với tay tắt chuông, nằm lười thêm 5 phút nữa rồi mới đánh thức hắn dậy. Đêm trắng dẫu có dài, thì chỉ cần ngay bên tôi đây, khuôn mặt trẻ thơ tròn xoe đang say ngủ, là động lực cho tôi sống tiếp qua những tháng ngày này.
07h00
Nhiệm vụ cao cả cho hắn ăn sáng, thay đồ rồi đưa hắn đi học đã hoàn thành. Tôi một mình đối mặt với những khoảng thời gian trống trong ngày. Nỗi nhớ anh như tự hơi thở. Tự tiền kiếp. Tôi miên du.
08h30
Tôi dành một chút buổi sáng để trở lại blog cũ. Cả một miền xưa cũ hiện về, như chưa từng mất đi. Quá khứ và những tháng ngày nhọc nhằn. Kỷ niệm, ký ức phôi phai. Cả những nỗi đau loang dài, tôi gói ghém lại. Đưa tay nhấn phím del vĩnh viễn tài khoản.
Lòng tôi khô khốc. Không ra buồn, cũng chẳng thấy vui...
09h00
Giờ này có lẽ anh đi làm rồi, không biết đã ăn sáng chưa? Tôi sáng nay không nhắn tin cho anh như thường ngày. Dù chỉ cần khép mắt lại thôi thì hình dung anh mọi sáng, mọi khoảnh khắc vẫn như quen thuộc tự kiếp nào. Tôi giữ sự tưởng tượng đó cho riêng mình, sợ bụi bặm đời làm tan biến đi. Tôi còn lại gì cho mình...
Vụn vặt nơi căn nhà và góc bếp. Thức ăn và những tàn lá cây thuốc mẹ nấu vương vãi khắp nơi. Chợt nhận ra mẹ già rồi, không còn minh mẫn như xưa nữa. Tôi dọn dẹp, cố giữ cho mình nguôi đi những quẩn quanh. Mùi hương cafe mỗi sáng mẹ pha lan tỏa ấm nồng. Tôi nghe lòng mình mềm lại.
10h00
Là giờ nấu cơm trưa.
Anh vẫn bảo anh yêu những mâm cơm tôi chụp gửi anh mỗi ngày. Như cái cách tôi vẫn thường mong mỏi những bữa cơm gia đình. Có anh, có tôi, có Tôm, và có gia đình tôi quây quần. Líu ríu nấu cơm chung trong gian bếp nhỏ. Tôi luôn giành phần vo gạo, cắm cơm, nhặt rau, rửa rau và chuẩn bị những thứ...linh tinh. Còn anh là đầu bếp chính. Kể cả một lần làm cháy nồi cá kho của mẹ và nhúng miếng thịt đã tẩm ướp vào bát nước...cá, thì những bữa cơm anh nấu cho tôi vẫn luôn là tuyệt đối và ngon nhất trần đời. Tôi nhìn thấy sự yêu thương, chăm sóc và bao bọc ngay từ cái cách anh nấu xong rồi chọn miếng ngon nhất đưa vào miệng cho tôi ăn thử. Tôi xuýt xoa, rồi cười vang với niềm hạnh phúc bé con ấy.
Để mỗi lần nấu cơm, tôi vẫn hay tưởng tượng có anh bên mình. Cùng tôi trong gian bếp ấy. Để tôi mỗi khi nấu xong một món gì, đặt lên bàn, lại tần ngần, sắp xếp, bày biện dẫu đơn giản. Nhà bao nhiêu người là tôi lấy thừa ra một chiếc bát, một đôi đũa. Như có anh, từ bao tháng năm nay chẳng thay đổi. Tôm hay thắc mắc, dù hắn biết rõ là những điều ấy dành cho bố, nhưng cứ nhất định bắt tôi phải trả lời, và tôi yêu cái điệu cười nham hiểm của hắn khi ấy...
10h30
Tôi nấu nướng xong. Hôm nay không chụp hình mâm cơm gửi cho anh như mọi lần. Có phải vì tâm trạng tôi miên man đến nỗi luộc rau bị vàng. Nồi cá mẹ kho mặn hơn thường ngày. Và miếng thịt tôi ướp sẵn nhờ mẹ rán thì bên ngoài ngả đen, bên trong trắng tinh.
Tôi không biết nữa.
Chỉ biết sau cuộc gọi của anh, lòng vẫn cứ mênh mang buồn một thứ cảm xúc rất đỗi lộn xộn...
10h45
Tôi đón Tôm về buổi trưa. Từ ngày tôi nghỉ việc ở nhà, hắn trưa nào cũng đòi về ăn cơm với mẹ. Lúc hắn đòi hủy đăng ký ăn bán trú ở trường, tôi đã rất ngạc nhiên vì thần ăn như hắn thì rất khoái chí với kiểu cơm khay bê đến tận nơi hoặc mỗi khi hết thì được tự lên lấy. Nghe hắn thì thầm với bà :"Từ mai con không ăn bán trú ở trường nữa, con phải về ăn cơm với mẹ, không là mẹ buồn". Lòng tôi vỡ òa niềm cảm động. Vậy là một ngày bốn lượt đưa đón hắn. Tôi yêu cái cảm giác chờ hắn ở cổng trường, cho đến khi nhìn thấy cái dáng quen thuộc vẫy rối rít gọi mẹ. Rồi lên xe là bi bô kể chuyện vang trời.
Trưa nay lúc trên đường về, tôi bảo "Này con, chỉ ví dụ thôi nhé, nếu mẹ yêu một người khác, mà có ô tô, có nhà đẹp cho con, con có thích không". Hắn trả lời không do dự "Con chẳng thích đâu, con thích bố T thôi, bố T đi xe máy cũng được" Tôi cười vang "Vì sao thế, con thích ô tô và nhà to lắm cơ mà". Hắn tự dưng ôm chặt tôi từ phía sau "Vì bố T rất yêu và thương con"...
11h30
Tôm bữa nào cũng ăn gấp 3 lần tôi. Không có anh, tôi luôn chỉ nấu nướng, bày biện chu đáo cho cả nhà, còn mình thì mỗi bữa chỉ lưng bát cho xong. Tôm bảo "Nếu mà bố về đây ở hẳn với mẹ, chắc mẹ ăn cả một trăm bát ấy nhỉ" rồi nhìn tôi cười gian trá.
Nhưng hắn làm sao đủ trình gian trá hơn mẹ, hắn không biết rằng, nếu có bố ở bên, thì mẹ...chẳng cần ăn cũng được.
Và tôi yêu những phút giây ngồi ăn cơm với Tôm. Thích thú mỉm cười nhìn hắn chén ngon lành mỗi bữa ba bát cơm và luôn miệng nịnh bợ "Mẹ Trang nấu ăn ngon nhất trên đời".
Lúc đó, tôi thấy mình không thất bại. Ít ra là trong mắt hắn.
Và cả trong mắt anh. Trọn vẹn...
13h20
Chuông báo thức quen thuộc. Tôi đánh thức hắn dậy. Đưa hắn đi học như mọi lần.
Rồi lại quay về với căn phòng nhỏ. Các trang mạng tìm việc được tôi cày nát. Đôi khi lòng rỗng tuếch và nỗi chán nản ùa về. Tôi rấm rứt tủi thân rồi òa khóc một mình. Những tháng ngày này thực sự nhọc nhằn với tôi.
Và tôi biết, khó khăn cả cho anh nữa.
Thất nghiệp đồng nghĩa với thất bại. Hèn kém. Và tôi thấy mình bị ném trở lại vạch xuất phát ban đầu.
Hơn 10 năm làm việc rồi. Giai đoạn này chỉ là nghỉ ngơi vài tháng thôi. Nhất định thế. Tôi cần phải giữ cho mình niềm tin và nghị lực. Dẫu rằng, những đêm trắng còn dài. Và tôi còn khóc...
16h20
Chuẩn bị bữa tối xong, bật nước nóng sẵn để đấy. Tôi đi đón hắn đi học về. Trong lúc chờ hắn tắm rửa, tôi lại tranh thủ...dọn dẹp. Bâng quơ giữ cho mình tất bật như thể ngơi tay ra một phút nào, thì lòng sẽ vỡ.
Bữa tối trôi qua tôi, những giản dị và bình yên mỗi ngày...
19h00
Hai tiếng hắn đi học thêm buổi tối, là khoảng thời gian tôi lại một mình.
Tôi nhớ anh. Không biết giờ này anh đang làm gì? Có nhớ tôi nhiều không?
Với anh, tôi luôn được là mình. Đôi khi ở vào trạng thái cùng cực nhất của sự đau đớn, tôi nửa muốn trốn chạy, nửa khát khao được vùi mình vào ngực anh, vào lòng anh mà khóc cho vơi tủi hờn. Để mái tóc mềm được bàn tay vuốt ve, bao dung và nhẫn nại. Khi ấy, tôi thấy mình là người đàn bà hạnh phúc nhất.
Hạnh phúc ngay cả trong nỗi đau...
21h00
Đi đón hắn về.
Trời dần vào tối muộn. Hương hoa sữa nồng nàn ngọt dịu thả vào đêm miên man. Hắn ngồi sau xe tôi hỏi rộn rã "Mẹ, sao mẹ lại thích hoa sữa thế" Tôi trêu hắn "Vì kiểu nó phải thế", nghe hắn làu bàu rồi cười vang quãng đường về.
Mọi thứ bỗng thênh thang. Lòng nhớ anh đến se sắt. Cái cảm giác này, nỗi nhớ này, tôi chỉ có được ở duy nhất một người, là anh.
01h20
Đêm thả những giọt trôi ngang đời. Không biết đã bao lâu rồi, giấc ngủ bình yên với tôi chỉ còn là trong tiềm thức. Những đêm trắng xiên ngang, nhắm mắt lại là những tháng ngày cũ cùng những ám ảnh hiện về, cả phía ấy, phía không tôi, và nơi ngực trái tôi buốt nhói.
Tôi sợ ngủ. Sợ những giấc mơ mang màu mây xám...
Những tháng ngày này, tin nhắn của anh mỗi ngày, và lời nói yêu thương dành cho tôi là động lực đưa tôi đi qua những chông chênh, từng chút một.
Mỗi ngày của tôi trôi qua như thế này. Và anh vẫn ở yên đó, chờ đợi tôi...
Để tôi, dẫu ở đời bề bộn này, có tầm thường như nào đi nữa, thì tôi vẫn biết rằng với anh, tôi là lẽ sống.
Để những mảnh vụn đời thường ở lại, nỗi đau nhòa đi. Lẩn khuất đâu đó trong muôn vàn nỗi nông sâu.
Để tôi được trở lại là tôi.
An nhiên như cỏ...