Thứ Hai, 13 tháng 8, 2018

Là em - Người đàn bà của mùi hương ký ức



Từ trong những cơn mưa mát lành khi đất trời chuyển mình sang thu, là tôi nghe thấy đâu đó ký ức gọi về. Những cơn gió se lạnh, có tiếng hát réo rắt của mưa, mang theo hơi thở  của lá, của những đám đất ẩm mục, của những xanh mướt rêu phong.

Hồn tôi khi đó lắng đọng lại. Tôi quay ngược bánh xe thời gian tìm về ký ức xa xưa, bằng những bản nhạc tình da diết, mời gọi. Ngay từ lúc vài giọt hương của Lolita Lempicka bắt đầu dừng lại trên cơ thể tôi, và lên tiếng...

Như một thế giới được thu gọn lại trong miền địa đàng. Đánh thức những khát khao, mê đắm. Khi tôi để những giọt đầu tiên vương dưới cổ, gần phía ngực trái, nơi những mạch đập nóng hổi vương tràn nhựa sống. Lại rất đỗi thanh khiết, tựa như chỉ cần chạm nhẹ thôi, là các nốt hương trong vắt ấy bung tỏa, đầy ma lực. Tổng hòa của thứ hương thơm ấy như một dòng chảy, đưa tôi về lại với vùng đất cổ tích thần tiên.

Là một khu rừng huyền bí, với cả một vùng hương đêm. Tôi để những giọt hương đầu tiên thấm vào da thịt, để nghe thấy đâu đó lời mời gọi từ những tán lá cây thường xuân xanh mướt, quyện với vị ngọt ngào của hạt hồi, với vị thơm tinh tế của violet tím. Từ tầng hương đầu tiên ấy, tôi đã để mình đi lạc vào một vùng ký ức, đầy ma mị, huyền bí, nồng nàn như bờ môi. Vẳng đâu đó tiếng tí tách của bếp lửa ấm áp ở một nơi nào đó có mùa đông trắng xóa.

Để rồi như người đàn bà đang ở cung bậc cao nhất của những đam mê, tôi sẽ say sưa khám phá thêm tầng hương nữa, đang dần lan tỏa ở mọi nơi ngóc ngách trên cơ thể. Với vị ngọt đặc trưng của cam thảo, trộn lẫn vị ngọt thanh của quả anh đào, tôi cảm nhận như đầu lưỡi mình mềm lại, và chỉ một vài giây sau đó thôi, tôi lại thấy mình lạc giữa một cánh đồng hoa diên vĩ tím ngăn ngắt, thả từng cánh đậu lại nơi làn váy mỏng manh, khêu gợi. Mùi rễ cây diên vĩ căng tràn, như muốn bật tung lên khỏi mặt đất những hoang dại và mê đắm. Đâu đó thoảng chút hương hoa loa kèn đỏ, thổi bùng lên ngọn lửa của đam mê.

Và khúc nhạc tình trầm bổng ấy, sẽ đưa tôi về với tầng hương cuối, lắng lại nhưng không kém phần nồng nàn, với chút vani xưa cũ, mùi xạ hương quen thuộc. Tôi thấy đâu đó giữa khu vườn bí ẩn, có hình bóng một người đàn bà kiều diễm, đôi môi gợi tình còn thơm vị kẹo hạnh nhân, trên tóc vương mùi thanh nhẹ của cỏ hương bài với đậu Tonka. Là nốt cuối của vũ khúc tình ái, đầy dịu ngọt. Sẽ đọng lại trên cơ thể một mê khúc của những vùng kỷ niệm không tên.

Tôi là người đàn bà đi nhặt ký ức. Và khi lưu giữ trên cơ thể mình những giọt hương của trái táo cổ tích Lolita Lempicka. Là lúc tôi tự ru tôi qua những năm tháng hiện thực, như những sợi tóc mây còn xõa dài trên gối, trong căn phòng nhỏ vương đầy những cũ xưa. Thoát khỏi những bụi bặm cuộc đời, để vẹn nguyên với những nốt hương nơi ký ức mờ xa ấy.

Ở đó không có bon chen, lọc lừa. Ở đó chẳng có hờn ghen hay dối trá. Đó là nơi kỷ niệm đang say mê treo mình trên những tàng cây thần thiên, chứa đựng ngàn vạn những điều huyền bí lấp lánh của tình yêu, của những năm tháng rất xa, rất xa...

Và chỉ cần một vài giọt Lolita Lempicka đang tỏa hương vào không gian rồi từng chút một theo gió thấm vào cơ thể, với một nụ hôn phớt qua nơi làn môi đang hé mở thôi, cũng đủ đánh thức muôn vàn những khát khao, thổi bùng lên ngọn lửa vĩnh hằng của niềm đam mê bất tận.