Thứ Ba, 18 tháng 9, 2018

Phôi phai một mảnh tình côi

"Một đêm ngồi với thiên di
Vầng trăng gác núi hoài nghi bóng mình
Miền em phía ấy lặng thinh
Câu thơ vấp vỡ...nụ tình phai phôi...."

--------------------------------

Những ngày mưa xiên ngang...

Hiu hắt những giọt lấp loáng ngoài khung cửa sổ. Tôi bó gối ngồi một mình, như thể ngàn năm nỗi đau từ đâu đó không còn nơi trú ngụ. Về đây...

Mơ hồ là những rạn vỡ, tí tách như ngàn vạn giọt nước nhỏ òa rơi xuống, ướt mềm rồi chảy đi đâu đó trong lênh láng đời. Tôi nghe lòng mình khô khốc, tựa vô vàn vết nứt, từng chút một tách ra, đau xót.

Mái tóc tôi khát thèm đôi bàn tay ấy. Đôi tay tôi muốn được nắm trọn vẹn đôi bàn tay ấy. Khuôn mặt tôi khát nhớ được đôi bàn tay ấy vuốt ve rồi ôm trọn....

Đã từng nghĩ những dịu dàng, những yêu thương tôi đã có trọn vẹn cho riêng mình. Để đến lúc ngẩng đầu lên, bao mùa lá rơi, vẫn luôn là bấy nhiêu những cô độc.

Đã từng nghĩ chỉ cần yêu thôi, chỉ cần trái tim rung đập lên những nhịp yêu đương với duy nhất một người, là đủ ru lòng nhau qua những cách xa vời vợi. Là hai bầu trời cô đơn được nối lại với nhau bằng những mảnh chờ đợi, là những tin nhắn qua lại như lời thì thầm tình tự, để mặc đêm trôi. Rồi vuốt ve nhau trong nỗi tưởng tượng về một vùng ngực ấm áp chở che, để được vùi mình tan loãng vào thứ hương quen thuộc đến cả ngàn đời, rồi chìm vào hai giấc ngủ hai nơi, như những giấc mơ huyền ảo về một mái nhà giản dị, nơi có bữa cơm tối hạnh phúc, đủ đầy...

Cũng đã từng nghĩ, trong suốt những năm tháng thanh xuân ấy, chỉ đơn giản mà yêu rồi cùng nhau mơ về một ngày rất xa, rất xa phía trước. Khi không thể ở bên nhau tuổi trẻ, sẽ nắm tay nhau khi về già, khi mà những lo toan ràng buộc đã lùi về nơi miền miên du nào đó. Cam lòng đánh đổi cả cuộc đời, chỉ để giữ riêng cho mình một ánh chiều tà, có hai mái đầu tóc đã điểm pha sương, được ngồi cùng nhau nơi phía cuối bình yên, pha cho nhau một tách trà, đọc nhau nghe một cuốn sách, mỉm cười tựa vai kể nhau nghe về quá khứ, về những nỗi nhọc nhằn đã từng sớm hôm.

Cũng đã từng nghĩ, đơn giản nếu chỉ yêu thôi, thì sẽ trọn vẹn cùng nhau đi đến cuối con đường đã cam tâm lựa chọn. Không hối hận, chẳng nghĩ suy, không gì chia cách.

Mà đâu hay thế giới này ngàn vạn biến đổi. Tình tôi, qua bao giông bão, chẳng thể lung lay, đến cuối cùng lại đành lòng buông bỏ, bởi chính người tôi yêu thương nhất...

Tôi huyễn hoặc trái tim mình.

Khung cửa tôi. Mỗi đêm tôi vẫn luôn thì thầm với tôi những lời tình tự. Tôi làm bạn với mưa rơi, với ánh đèn hiu hắt nghiêng nghiêng bóng đổ, làm bạn với nỗi cô đơn đang từng đêm trú ngụ. Tôi còn lại gì cho riêng mình?

Để tự mình tưởng tượng, Hà Nội mùa này, những con đường có còn ngập lá vàng rơi, hay chìm trong mưa đổ. Có nhắm mắt lại tôi cũng có thể nhìn thấy được những mảng ký ức tươi đẹp đang trôi qua mình. Tôi thấy mình đưa tay ra nắm lấy, rồi lại để tuột trôi đi đâu mất. Kỷ niệm mỏng như khói, tôi chẳng giữ nổi cho mình. Còn lại trong tiềm thức tôi, là ánh mắt, là môi cười, là tiếng yêu đương hứa mãi riêng dành, tôi cũng đành để lạc đi đâu. Hay tại bởi ở nơi vùng ký ức ngắt xanh màu rêu ấy, vĩnh viễn là tôi không bao giờ thuộc về...

"Thành phố bé thế thôi, mà tìm hoài chẳng gặp..."

Tôi tìm lại ở đâu những tháng ngày an nhiên ấy, những tháng ngày tôi có người và nỗi hạnh phúc bé con tôi từng chút một chắt chiu, ôm ấp để tự đi qua bao đằng đẵng. Những khi lòng kiệt cùng xác xơ, xưa cũ ấy là nơi tôi bám víu vào, để ru mình trong những đêm mưa đổ, để những chếnh choáng thôi không còn dày vò những cơn mơ tội nghiệp.

Năm tháng vẫn trượt dài trên mái tóc đã thôi không còn mềm qua bao mùa giông bão.

Mùa đã phai rồi, tôi biết không?

-------------------

Tôi về với một bóng tôi
An nhiên uống những phai phôi đời mình...