Cho những ngày thu tháng Tám. Cho Hà Nội. Cho người tôi yêu ở cùng một bầu trời ngập lá rơi mà đôi khi thảng xa vời vợi...
-------------------------------------
Có một khoảnh khắc tôi một mình giữa lòng Hà Nội , muốn ghi trọn cả mùa lá sấu rơi vào lòng, đủ để kỷ niệm cựa mình trở dậy. Tôi thèm đến điên cuồng cái nắm tay ấy, bên tôi một đêm Hà Nội trở gió và hắt hiu ánh đèn màu. Cho nỗi cô độc tựa vào gần nhau.
Những ngày Hà Nội mềm vào thu, tôi vẫn nghe tim mình mềm nỗi nhớ. Tiếng cười trong vắt thả giữa phố phường khi ngồi sau anh, nghe anh nói, cái ôm eo, tựa vai đầy tình tứ đôi khi làm tôi ngỡ anh là của riêng mình, thực sự. Để khi nỗi nhớ xiên ngang, tôi bật khóc ngon lành như một đứa trẻ, và đợi được dỗ.
Tôi nhớ tháng Tám miệt mài buông những lọn nắng, neo vào nụ cười tôi chút bình yên sau những xô bồ khói bụi đời thường. Anh bên tôi, cầm bàn tay tôi và cắt móng. Tôi nghịch ngợm trêu anh, để ghi tạc vào tim mình ánh mắt bối rối cùng những khát khao cháy bỏng. Bình yên có khi chỉ là phút tựa vai nhau, nhìn đời trôi bên ngoài khung cửa, nhìn dòng đời hối hả ngược xuôi. Để biết đã tìm thấy nhau giữa muôn vạn người trong lòng phố.
Nếu một lần quay lại. Tôi vẫn muốn được cùng anh trong quán cafe ấy, mải miết tô màu, tiếng cười yêu thương lẫn giữa những mảng màu lộn xộn. Khát cháy lòng khoảnh khắc anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, bàn tay ấy mềm có một vết chai nơi lòng. Bàn tay ấy đã từng đi qua bao tháng năm, từng chở che, gánh muôn phần trách nhiệm cho những yêu thương riêng của đời mình, tin cậy, ấm áp. Và giờ đây lại không ngơi một phút giây nào chăm sóc thêm cả cuộc đời tôi. Để mãi mãi về sau này, tôi luôn muốn hút tất cả những nhọc nhằn đời thường ấy về bên mình, cả những trăn trở, những nỗi cô đơn, những khoảnh khắc không ai thấu hiểu và sẻ chia. Chỉ còn lại phía anh những nỗi an nhiên để anh có thể dằn mọi thứ xuống mà sống thật bình an, hạnh phúc.
Khi bàn tay tôi chạm khuôn mặt anh, cũng vẫn vẹn nguyên khát khao được soi mình vào ánh mắt ấy, bờ môi mềm ấy, mái tóc và vùng ngực đượm mùi hương quen thuộc. Đã đi vào ký ức tôi và lưu lại như một phần đời không thể quên lãng. Để tôi khát hơn cảm giác yên bình cho anh, cho nụ cười anh trọn nỗi vô ưu như lúc anh hét lên giữa phố ba tiếng "Anh yêu em". Rồi cùng nhìn nhau phá lên cười, giây phút ấy, nếu có phải đánh đổi bằng quãng đời dài về sau, thì tôi vẫn không cần gì cho mình cả. Chỉ cần bên anh như thế...
"Không sao cả. Có anh ở đây rồi". Tôi có đi qua ngàn đời, nhấm nháp vạn lần cũng không nguôi được cảm xúc mỗi lần anh nắm lấy tay và dịu dàng nói câu ấy. Vẫn biết, tôi có thể tự mình đi qua nỗi đau, tự mình vá víu những lỗ hổng tâm hồn mà nếu như ví cuộc đời tôi như một bầu trời, thì nó chằng chịt những vết xước và chắp nối. Thì anh đến, biến nó thành một dải trời đầy những vì sao lấp lánh. Ngay cả trong cơn tuyệt vọng nhất, anh cũng luôn là người chỉ cho tôi thấy, con đường đầy gai nào cũng có thể nở hoa hồng, cơn giông nào cũng sẽ le lói ánh nắng mai, và ngay cả nỗi đau cũng mang một vẻ đẹp trầm lắng...
Đó là cách anh bao dung với tôi, bao dung với cả những sở thích lãng đãng, chiều chuộng tôi không cần đòi hỏi, chẳng cần biết đúng sai. Chỉ cần tôi muốn, chỉ cần anh nói " vì em xứng đáng" . Và tôi biết, mình được nhận từ anh nhiều hơn thế. Ân tình bao nhiêu cho đủ, đền đáp biết mấy cho vừa...
Tháng Tám rớt trên vai tôi những hạt mưa thu. Làm ướt nhòa khuôn mặt anh, lành lạnh. Cái ôm siết giữa đất trời phủ trắng màn mưa đủ để tôi nao lòng nhớ đến dại khờ phút giây nghe anh hát tình ca. Giữa những xưa cũ rêu phong, tôi thấy anh quen thuộc như từ ngàn kiếp anh đã là của tôi, gặp gỡ và ở lại trong nhau mãi mãi. Tôi thấy tôi ở trong anh, như duyên nợ, khi thấu hiểu và đồng cảm với nhau ngay từ ánh mắt, từ lời nói, trùng hợp ngay cả từ ý nghĩ. Và tôi biết, tôi đã may mắn tìm được một nửa đời mình. Mà có lẽ ở kiếp trước, tôi để lạc đâu đó, để giờ dù vòng tay có anh không bao giờ trọn vẹn được, thì ngàn đời tôi vẫn muốn mình quay lại khoảnh khắc ấy. Nơi lần đầu gặp anh, và biết rằng, hai trái tim đồng điệu đã tìm thấy nhau...
Để mỗi khi lòng khô đắng những nỗi muộn phiền của đời. Tôi vẫn biết luôn có một bàn tay ấy đưa ra và dìu tôi song hành qua những nhọc nhằn, những ngang trái.
Để những tủi hờn theo gió mà bay đi, trả lại cho tôi vẹn nguyên những nồng nàn.
Để tháng Tám trôi trên tay. Lá sấu dẫu có rơi rụng nhiều, thì vẫn luôn còn lại những yêu thương nối nhau đi qua mỗi mùa gió trở.