Nói một lời biệt ly
Tiễn chiếc lá khuya
Mùa rơi tàn úa…
Những cơn mưa về ngang thành phố
Ô cửa mở
Hiu hắt chờ
Mưa tựa tơ vò
Trôi trôi trong mưa một miền ký ức.
Những cơn mưa về ngang - và khóc
Nước mắt cạn rồi
Chỉ mưa rơi
Mây trôi
Tình trôi
Xót xa ơi - loang chân tường rêu rưng rưng bong bóng vỡ…
Những cơn mưa về ngang thành phố
Bài hát thật buồn
Chống chếnh cô đơn
Ngác ngơ câu hỏi:
- Sao mình không đến gần nhau hơn?
Chiếc ô buồn trong mưa sũng ướt
Một người bạc tóc…
Ngác ngơ…
Những cơn mưa còn biết nói lời ly biệt
Sao ta im lặng?
Trôi qua nhau im lặng
Nợ tình đầu đoản khúc ngày không nhau…"
(Đoản khúc ngày mưa - Lương Đình Khoa"
--------------------------
Trời mưa. Lòng mưa.
Đêm gõ cửa. Tôi một mình bó gối ngồi bất động nhìn ra ngoài trời, những hạt mưa xiên ngang như nỗi buồn tôi chằng chịt. Ở phút giây này, khoảnh khắc này, tôi thấy cô độc. Những kể lể, thở than tôi có thể nói ra, cũng không làm vơi đi những nghẹn ứ trong lồng ngực. Tôi không biết, chỉ thấy tim mình đau, rất đau... Ngọn đèn đường bao mùa mưa rồi, vẫn vàng vọt và im lìm đến cũ kỹ như thế. Tôi nhớ tiếng còi tàu xa ngái mỗi đêm văng vẳng. Chở quá khứ của tôi đi đâu mất. Tôi điên cuồng tìm lại. Chỉ thấy bất lực. Tôi khóc, nước mắt mặn đắng và những tiếng nấc nghẹn mình tôi quẩn quanh trong thứ không gian chật hẹp. Tôi lạc lối...
Tôi nằm xuống. Quờ tay vơ lấy tấm chăn quấn chặt ngang ngực. Đôi mắt tôi không thể khép lại dẫu những mỏi mệt đang mơ hồ xiết chặt lấy tôi. Tôi nhìn chiếc đèn ngủ nơi góc bàn đang tỏa thứ ánh sáng tím hồng dìu dịu. Vỏ in hình cánh rừng đêm với vô số những tàng cây mênh mang. Nỗi cô đơn tôi len lỏi đâu đó, như những vệt xám mờ ảo. Tôi mơ về ký ức cũ, là những khát khao, những nỗi hy vọng như hằng hà sa số những điều ước đã thành hiện thực, tôi treo lên những nhành cây ấy. Giữ cho mình nguyên vẹn một khoảng trời. Ở đó là những tháng ngày vô ưu, tôi thiết tha sống cho mình, cho con, và cho một tình yêu tôi ngỡ sẽ theo mình đi hết những năm tháng nhọc nhằn này. Đâu hay, ở vào một khoảnh khắc nào đó, tôi kiệt sức. Và mọi thứ trôi tuột khỏi tôi, tôi không còn gì bám víu. Ký ức cũ như những mảng rêu phong thầm lặng, mà chỉ cần khẽ chạm bước, tôi trượt trơn ngã quỵ...
Những ngày trôi qua tôi đầy mỏi mệt. Cuộc sống như những mảng màu chồng chéo, gạch ngang dọc vào nỗi nhớ. Tôi muốn gào thét lên, trong tâm tưởng, nhưng chỉ thấy trong mình những rấm rứt, tức tưởi. Những ngây dại lòng tôi qua đi, đủ để hiểu rằng những tươi đẹp ấy đã lùi xa rất xa vào quá khứ.
Nỗi đau tôi không còn nơi trú ngụ. Tôi không thể nói ra với ngay cả người ngỡ yêu thương mình nhất. Những lạ xa và cả một cuộc sống mới, đã đẩy tôi và người ra hai hướng không nhau.
Tôi tìm lại mình. Tôi tìm lại người. Ở đâu...
Tôi lặng nhìn vào mấy tờ giấy photo, là tôi đã in ra quyển sổ bảo hiểm đã được chốt của người, quá trình suốt hơn 10 năm làm việc ở nơi cũ. Kỷ niệm cũ tràn về như thác lũ. Tôi khóc cho những xa xưa ấy chẳng còn có thể chạm tay vào. Những quen thuộc, gắn bó. Như chỉ mới đây thôi. Đàn bà sống bằng hoài niệm như tôi, ngỡ ở đời này đã được gặp tri nhân tri kỷ. Để đến khi trơ khấc lại một mình, bị ném văng lại cái nơi ngày xưa đã từng gượng dậy, mới hiểu được. Tôi đã đi lạc mất trong thứ gọi là tình yêu của chính mình. Cuộc sống của người còn cần nhiều hơn thế. Tôi cố gắng cưỡng cầu, và càng đi, càng nhận ra, tôi đã đánh mất chính mình tự lúc nào...
Cuộc sống này không thuộc về tôi nữa. Về phía người, và những gì người đang làm, đang từng ngày vun đắp, cũng không còn dành về phía tôi. Tôi níu lại cho mình những hạnh phúc bé con, gom nhặt mỗi ngày để lấp đầy những khoảng không đầy gió. Mà nghe những vỡ nửa được mất, lòng tôi từ khi nào, chỉ còn những chông chênh.
"Ta thôi không còn hỏi
Thấy tim mình mưa tuôn"
Tôi thấy mình kiệt quệ. Nếu chỉ vì sống cho người, phải đành lòng từ bỏ những tháng ngày tươi đẹp cũ, có đáng không trong suốt những ròng rã giữa những hành trình đầy thương tổn, tôi miên lòng mà ngủ quên đi trong những vô tình. Chỉ một mảnh xước xát thôi, cũng sợ làm đau người, chỉ một ánh mắt vời vợi sợ ngủ quên trong những tháng năm, tôi nhận về mình những nỗi đau, một mình gặm nhấm. Hạnh phúc chật hẹp, tôi co bên này, lạnh lẽo bên kia...
Những cơn mưa bất chợt tháng Sáu, dội vào lòng tôi một miền xưa cũ. Từ khi nào, tôi không còn nhớ nữa, là trái tim tôi đơn độc trong vô vàn thứ cảm xúc không tên. Tôi đành lòng buông tay người mà nghe hồn chống chếnh. Một mai này đây, ở một đoạn đời nào đó, biết có còn có thể gọi tên nhau trong nỗi nhớ...
Tôi trả lại về phía người tất cả, chỉ giữ lại cho riêng mình 4 năm yêu thương, là những ký ức cũ và những khoảng trời trong ngăn ngắt, những dịu dàng như lòng tôi ngoan hiền chỉ biết yêu người chẳng bao giờ tính toan. Mà đời thì nhọc nhằn quá đỗi...
"Chỉ mưa rơi
Mây trôi
Tình trôi..."