Thứ Ba, 28 tháng 5, 2019

Lá vỡ

Căn nhà bé xíu màu nâu nằm khuất sau một con ngõ hẹp, có ô cửa nhỏ màu lam không bao giờ khép cánh. Bốn mùa đi qua bao trầm mặc với thảm lá mềm rụng phủ đầy mái ngói, từng ngày phơi mình đếm thời gian trôi.

Lam mệt mỏi một đêm muộn trở về ngôi nhà ấy khi phố đã ngủ say . Lách cách tra chìa khóa vào ổ, nghe khô khốc một nỗi mênh mang không tên gọi. Cô vứt túi xách xuống sàn nhà, chạy nhanh vào nhà tắm. Nước nóng xối xả , mà trơ khấc không sao trôi sạch được những dày vò hằn dấu. Lam bật khóc.

Vào khoảnh khắc ấy, lá ngoài kia bỗng rơi. Lam cô độc đến ngồi bên ô cửa sổ cũ kỹ trông ra con phố dài hun hút, ánh đèn vàng vọt soi rõ khuôn mặt tư lự. Lam đưa tay ra, mười ngón hao gầy sương khói, mỏng như cuộc tình đầy dấu ái vừa trôi qua kẽ tay cô. Lam cay đắng không còn đặt nổi cho đoạn tình ấy một cái tên. Phố vẫn bao dung đón Lam trở về mỗi đêm muộn, mà anh thì đã quay lưng quên lời hứa, mãi mãi không bao giờ còn quay về bên ô cửa sổ ngồi cùng cô đếm lá rơi nữa. Lam cũng thôi không bắt mình còn chờ đợi, dù trong chênh vênh, cô biết rằng không bao giờ mình có thể xóa nhòa được những yêu thương mùa cũ.

Vào một chiều nắng rơi rớt bên hiên nhà, gió cuốn quanh mái ngói thâm nâu, một người con gái khác không phải Lam khoác tay anh rạng rỡ trong chiếc soiree màu tím nhạt, Lam thấy lá vỡ dưới chân mình, nhẹ bẫng mà cứa sắc nhọn đến ứa máu. Lam để rơi lạc một phần đời ở lại phía sau, lao vào cuộc tình mới với người đàn ông đã theo đuổi cô từ rất lâu, và xác xơ nhận ra cảm xúc yêu đương đã bị bào mòn đi ngay từ cái ngày ấy. Lấy cuộc tình này để vùi lấp lên cuộc tình cũ, Lam trốn chạy chính mình trong những đêm hoang say. Cô bỗng sợ cái cảm giác gai người đến rờn rợn trước sự thèm muốn dung tục không giấu giếm được đặt đưới mỹ từ Tình yêu của người  đàn ông ấy. Lam tự thương mình, trăm lần như một. Trơ khấc để mặc những buông thả, mải miết trên thân thể mình mà lòng thì rỗng cạn. Điều duy nhất cô còn có thể giữ cho riêng mình là xúc cảm. Và anh là người đàn ông duy nhất được cùng cô bước vào ngôi nhà đựng đầy ký ức. Nơi có ô cửa màu lam không bao giờ khép cánh, để phố ngàn vạn lần mê mải nhìn Lam trút mình trong anh, giữa mùa phố rùng mình thức giấc cho cây rũ mình cạn lá. Cho mùa yêu.

Lam không đếm được bao lần cô thèm đến khát khô được cuộn tròn mình trễ nải trong vòng tay ấm áp của quá khứ, ngập giữa căn phòng thơm mùi gỗ đàn hương, nghe bình yên trải dài bên song cửa. Và sau mỗi cuộc yêu, lại đan tay nhau thì thầm hỏi, mình đã say qua mấy mùa lá rụng.

Để quên đi một người, cần bao nhiêu mùa lá. Để quên đi cảm xúc cũ, cần bao nhiêu phép thử.

Lam trọn đời không tìm được cho mình câu trả lời, chỉ từng ngày nghe ngoài ô cửa, có tiếng lá vỡ, như buổi chiều ấy. Mỏng như pha lê và tan dần vào màn đêm tĩnh lặng.