
-----------------------------
"Cái giá phải trả cho cái nắm tay khi về già, là bao nhiêu bão giông tuổi trẻ.."
Tôi vẫn thường thì thầm với anh, sau những lần gối đầu lên vùng ngực trần khi đam mê đang dịu dàng trôi vào miền đâu đó trong tiềm thức. Và. Khép mắt lại, tôi mường tượng thấy một đóa miên du đời mình, quẩn quanh trong vùng tóc rối, trên cơ thể và đôi bàn tay hao gầy. Tôi để tay mình thật lâu trong lòng bàn tay anh, và lần nào cũng vậy, hình ảnh một chiều giông bão ấy trở về. Anh bên tôi trong một quán cafe nhỏ, mặc những gào thét dữ dội của đất trời, cuồng nộ bão tố ngoài kia, tôi thấy bình yên về trong mắt, khi anh nhìn tôi và thì thầm: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi...". Để mãi những tháng năm về sau này, những lúc lòng tôi ngã đổ, tôi vẫn vin vào câu nói ấy, để giữ cho mình an ổn mà sống tiếp những nhọc nhằn. Bởi tôi biết, dẫu đời tôi có ngàn vạn lần đổi thay, thì bàn tay ấy vẫn sẽ luôn nắm lấy bàn tay tôi, chở che, bao bọc, không rời...
-------------------
Mùa hạ năm nay đỏng đảnh như cái cách tôi giận hờn anh mỗi khi lòng chẳng vui. Những bộn bề tiếp nối, những nghĩ suy chếnh choáng như người trong cơn say. Con đường đi làm đầy nắng. Tôi thấy những cánh lục bình tím phai đang trải dài từng vạt dưới bờ ao ven đường, nghe nỗi thương nhớ như tự ngàn kiếp vẫn ở yên trong một góc nào. Tôi bật khóc, như cái cách mình vẫn thế mỗi khi lòng không yên.
Tôi nhớ anh.
Bằng lăng nơi phía khoảng trời kia vẫn tím đến nao lòng.
-------------------
Giấc mơ tôi là những chiều bình yên ấy. Một gia đình nhỏ đầy ắp tiếng cười và nỗi yêu thương. Giờ chỉ còn là một vệt mờ xa trong mảnh ký ức màu rêu, mà tôi ngỡ ngàn đời mình có thể ấp ôm mỗi chiều gió trở. Khi nằm cuộn mình nơi căn phòng có mảnh rèm tím buông lơi, nghe tàn phai trôi qua đời.
Giấc mơ tôi là những bó hoa anh mang về nơi góc phòng quen thuộc. Để những tháng năm cũ như chưa từng mất đi. Tôi nhìn thấy anh và tôi ở nơi phía ấy, về một quá khứ rất xa. Là hình ảnh hai mái đầu sát nhau chăm chú cùng cắm chung một bình hoa, tỉ mẩn và dịu dàng như ánh mắt anh nhìn tôi.
Tôi nhớ những cánh cúc họa mi trắng muốt, như những đóa sao sa nở từng đốm bình yên. Nhớ những bông cúc tím anh mang cả một trời Đà Nẵng về cho tôi với bao kỷ niệm. Những đóa thạch thảo qua bao mùa đông, vẫn vẹn nguyên một màu thủy chung. Về những đóa loa kèn tháng Tư đợi nắng, ở một góc phố nào đó, chỗ cũ hẹn hò nơi ô cửa kính loang màu khói, những vụn bánh ngọt ngào trên đôi môi mềm, và những say mê cứ thế trôi, bỏ mặc ngoài kia những tàng cây đang vào mùa xanh lá. Nụ hôn đầu tiên ấy, như là mùa thu đã từng đi qua tôi, trải những thảm lá vàng rực và thêm một chút heo may. Như mùa hạ năm ấy, hương sen tinh khiết vẫn còn quẩn quanh nơi mái tóc mềm vấn vít, vòng tay ôm lần đầu khiến con tim tôi lạc nhịp. Và trong ký ức tôi, là những mênh mang bất tận của những buổi trưa hè nắng đổ, anh đã cùng tôi dệt nên biết bao mùa hoa, cùng những tháng năm này, và ở lại một nơi góc sâu trong tiềm thức. Để mỗi khi lòng chông chênh, tôi mang kỷ niệm ra hong cùng nắng. Phơi khô những nỗi thổn thức khờ dại...
------------------
Tôi dường như không còn thấy được mùa thu đi ngang qua mình nữa, ở những tầng cây mùa trút lá, tiếng vỡ xào xạc dưới chân mình, hay một vòm trời ngăn ngắt trong đã trở thành một dải ký ức mỏng mảnh như màu khói. Có lẽ bởi Hà Nội đã xa tôi. Chỉ còn lưu lại trong ký ức tôi những tươi đẹp, để những tháng ngày này, tôi ấp ôm cho riêng mình một nỗi nhớ. Dù chỉ rất nhanh thôi, tôi để những kỷ niệm ấy tuột khỏi mình, như sợ dù chỉ thêm bất cứ một khoảnh khắc nào đó thôi, tôi sẽ không chịu đựng nổi...
------------------
Mùa khói đốt đồng. Những cánh đồng giờ chỉ còn trơ gốc rạ. Tôi yêu cái mùi vị đồng quê lẫn vào gió heo may lành lạnh mỗi buổi tan sở về muộn. Nghe khóe mắt mình cay. Con đường bao năm cũ, ngỡ đã xa, giờ lại trở thành quen thuộc. Nơi ven đường có một bụi cây nhỏ, thỉnh thoảng đi qua tôi thấy nở rực những đốm hoa nhỏ li ti màu phớt tím. Tôi gọi đó là bụi san tuyết, những chiếc lá mang màu trắng xanh đến hao gầy. Loài hoa này đẹp mong manh đến nhanh tàn. Tôi thấy những trận mưa rào làm rũ xác xơ, kỷ niệm tôi như vương vãi đâu đó. Tôi nhớ những ngày nắng vắt trong ấy, khi mái tóc tôi còn dài ngang lưng và nụ cười vô ưu tôi lẫn vào những bông hoa san tuyết màu tím. Lần nào đi qua tôi cũng tự nhủ, phải mang máy ảnh để chụp bằng được những giọt sương mong manh đang dần tan vào những khoảng nắng loang trên bụi san tuyết ấy. Nhưng bao lần rồi tôi lỡ hẹn với chính mình, với cả những mùa hoa cũ còn lạc trong ký ức.
------------------
Những cơn đau đầu trở về ngày một nhiều hơn. Tôi có những đêm không ngủ nằm một mình chịu đựng từng cơn buốt nhói đến tận cùng nơi tâm can mình. Công việc cuốn tôi đi trong vô vàn những nỗi không tên. Ít ra ở một góc nào đó, nỗi đau tôi đôi khi đi lạc, tôi bắt mình dần quen với ngay cả những điều mình không muốn. Dù những thổn thức vẫn không nguôi dày vò tôi trong cả từng giấc ngủ muộn mằn. Nỗi nhớ ấy, hình bóng ấy, quen thuộc như hơi thở và tất cả những gì rất đỗi đời thường, đôi khi xiết chặt lấy tôi rồi mơ hồ vỡ vụn. Tôi nghe lòng mình một khoảng trống hoác hun hút nỗi đau.
-----------------
Ký ức là những tháng ngày hư hao, tôi đánh rơi đâu mất vào một tầng nào đó rất xa của những miên man đời mình. Những đêm xa ngái, tôi nghe vọng về từ miền thân quen ấy, là những vắt trong chẳng hề âu lo, là những tiếng cười giữa phố thênh thang, là những vòng xe chở tôi đi qua biết bao những con ngõ nhỏ cũ kỹ, lộn xộn. Chỉ cảm giác yên bình tôi neo vào đằng đẵng đời mình. Để cuộc đời có đưa tôi đi về đâu những mê mải, thì kỷ niệm ấy, như một phần đời không thể thiếu, vẫn ở yên đó chờ tôi chạm vào.
----------------
Mùa hoa sữa đi qua tôi nhẹ như màu khói, thảng trong tầng mây kia, ở trên cao lắm. Mỗi buổi tôi đi làm về muộn, phố phường đã lên đèn thả thứ ánh sáng màu vàng dịu dịu tưới khắp những tàng cây xanh non. Tôi tạm quên đi phút giây vừa đi xe vừa khóc. Ngang qua những ngã tư đèn xe còi xe inh ỏi những thanh âm đến chói tai. Tiếng phanh xe gấp gáp rồi những câu chửi thề. Tôi bừng tỉnh dừng xe mình ngay giữa đầu xe ô tô. Chợt nghĩ. Nếu như mình không còn nữa. Liệu người có nhớ thương...
Tôi vẫn thường thì thầm với anh, sau những lần gối đầu lên vùng ngực trần khi đam mê đang dịu dàng trôi vào miền đâu đó trong tiềm thức. Và. Khép mắt lại, tôi mường tượng thấy một đóa miên du đời mình, quẩn quanh trong vùng tóc rối, trên cơ thể và đôi bàn tay hao gầy. Tôi để tay mình thật lâu trong lòng bàn tay anh, và lần nào cũng vậy, hình ảnh một chiều giông bão ấy trở về. Anh bên tôi trong một quán cafe nhỏ, mặc những gào thét dữ dội của đất trời, cuồng nộ bão tố ngoài kia, tôi thấy bình yên về trong mắt, khi anh nhìn tôi và thì thầm: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi...". Để mãi những tháng năm về sau này, những lúc lòng tôi ngã đổ, tôi vẫn vin vào câu nói ấy, để giữ cho mình an ổn mà sống tiếp những nhọc nhằn. Bởi tôi biết, dẫu đời tôi có ngàn vạn lần đổi thay, thì bàn tay ấy vẫn sẽ luôn nắm lấy bàn tay tôi, chở che, bao bọc, không rời...
-------------------
Mùa hạ năm nay đỏng đảnh như cái cách tôi giận hờn anh mỗi khi lòng chẳng vui. Những bộn bề tiếp nối, những nghĩ suy chếnh choáng như người trong cơn say. Con đường đi làm đầy nắng. Tôi thấy những cánh lục bình tím phai đang trải dài từng vạt dưới bờ ao ven đường, nghe nỗi thương nhớ như tự ngàn kiếp vẫn ở yên trong một góc nào. Tôi bật khóc, như cái cách mình vẫn thế mỗi khi lòng không yên.
Tôi nhớ anh.
Bằng lăng nơi phía khoảng trời kia vẫn tím đến nao lòng.
-------------------
Giấc mơ tôi là những chiều bình yên ấy. Một gia đình nhỏ đầy ắp tiếng cười và nỗi yêu thương. Giờ chỉ còn là một vệt mờ xa trong mảnh ký ức màu rêu, mà tôi ngỡ ngàn đời mình có thể ấp ôm mỗi chiều gió trở. Khi nằm cuộn mình nơi căn phòng có mảnh rèm tím buông lơi, nghe tàn phai trôi qua đời.
Giấc mơ tôi là những bó hoa anh mang về nơi góc phòng quen thuộc. Để những tháng năm cũ như chưa từng mất đi. Tôi nhìn thấy anh và tôi ở nơi phía ấy, về một quá khứ rất xa. Là hình ảnh hai mái đầu sát nhau chăm chú cùng cắm chung một bình hoa, tỉ mẩn và dịu dàng như ánh mắt anh nhìn tôi.
Về những dấu yêu ban đầu
Những âu lo cứ thế hững hờ qua tay
Ta thêm lần đôi mươi
Và những ước ao đã từng
Ở một tầng mây khác riêng hai chúng ta
Tôi nhớ những cánh cúc họa mi trắng muốt, như những đóa sao sa nở từng đốm bình yên. Nhớ những bông cúc tím anh mang cả một trời Đà Nẵng về cho tôi với bao kỷ niệm. Những đóa thạch thảo qua bao mùa đông, vẫn vẹn nguyên một màu thủy chung. Về những đóa loa kèn tháng Tư đợi nắng, ở một góc phố nào đó, chỗ cũ hẹn hò nơi ô cửa kính loang màu khói, những vụn bánh ngọt ngào trên đôi môi mềm, và những say mê cứ thế trôi, bỏ mặc ngoài kia những tàng cây đang vào mùa xanh lá. Nụ hôn đầu tiên ấy, như là mùa thu đã từng đi qua tôi, trải những thảm lá vàng rực và thêm một chút heo may. Như mùa hạ năm ấy, hương sen tinh khiết vẫn còn quẩn quanh nơi mái tóc mềm vấn vít, vòng tay ôm lần đầu khiến con tim tôi lạc nhịp. Và trong ký ức tôi, là những mênh mang bất tận của những buổi trưa hè nắng đổ, anh đã cùng tôi dệt nên biết bao mùa hoa, cùng những tháng năm này, và ở lại một nơi góc sâu trong tiềm thức. Để mỗi khi lòng chông chênh, tôi mang kỷ niệm ra hong cùng nắng. Phơi khô những nỗi thổn thức khờ dại...
------------------
Tôi dường như không còn thấy được mùa thu đi ngang qua mình nữa, ở những tầng cây mùa trút lá, tiếng vỡ xào xạc dưới chân mình, hay một vòm trời ngăn ngắt trong đã trở thành một dải ký ức mỏng mảnh như màu khói. Có lẽ bởi Hà Nội đã xa tôi. Chỉ còn lưu lại trong ký ức tôi những tươi đẹp, để những tháng ngày này, tôi ấp ôm cho riêng mình một nỗi nhớ. Dù chỉ rất nhanh thôi, tôi để những kỷ niệm ấy tuột khỏi mình, như sợ dù chỉ thêm bất cứ một khoảnh khắc nào đó thôi, tôi sẽ không chịu đựng nổi...
------------------
Mùa khói đốt đồng. Những cánh đồng giờ chỉ còn trơ gốc rạ. Tôi yêu cái mùi vị đồng quê lẫn vào gió heo may lành lạnh mỗi buổi tan sở về muộn. Nghe khóe mắt mình cay. Con đường bao năm cũ, ngỡ đã xa, giờ lại trở thành quen thuộc. Nơi ven đường có một bụi cây nhỏ, thỉnh thoảng đi qua tôi thấy nở rực những đốm hoa nhỏ li ti màu phớt tím. Tôi gọi đó là bụi san tuyết, những chiếc lá mang màu trắng xanh đến hao gầy. Loài hoa này đẹp mong manh đến nhanh tàn. Tôi thấy những trận mưa rào làm rũ xác xơ, kỷ niệm tôi như vương vãi đâu đó. Tôi nhớ những ngày nắng vắt trong ấy, khi mái tóc tôi còn dài ngang lưng và nụ cười vô ưu tôi lẫn vào những bông hoa san tuyết màu tím. Lần nào đi qua tôi cũng tự nhủ, phải mang máy ảnh để chụp bằng được những giọt sương mong manh đang dần tan vào những khoảng nắng loang trên bụi san tuyết ấy. Nhưng bao lần rồi tôi lỡ hẹn với chính mình, với cả những mùa hoa cũ còn lạc trong ký ức.
------------------
Những cơn đau đầu trở về ngày một nhiều hơn. Tôi có những đêm không ngủ nằm một mình chịu đựng từng cơn buốt nhói đến tận cùng nơi tâm can mình. Công việc cuốn tôi đi trong vô vàn những nỗi không tên. Ít ra ở một góc nào đó, nỗi đau tôi đôi khi đi lạc, tôi bắt mình dần quen với ngay cả những điều mình không muốn. Dù những thổn thức vẫn không nguôi dày vò tôi trong cả từng giấc ngủ muộn mằn. Nỗi nhớ ấy, hình bóng ấy, quen thuộc như hơi thở và tất cả những gì rất đỗi đời thường, đôi khi xiết chặt lấy tôi rồi mơ hồ vỡ vụn. Tôi nghe lòng mình một khoảng trống hoác hun hút nỗi đau.
-----------------
Ký ức là những tháng ngày hư hao, tôi đánh rơi đâu mất vào một tầng nào đó rất xa của những miên man đời mình. Những đêm xa ngái, tôi nghe vọng về từ miền thân quen ấy, là những vắt trong chẳng hề âu lo, là những tiếng cười giữa phố thênh thang, là những vòng xe chở tôi đi qua biết bao những con ngõ nhỏ cũ kỹ, lộn xộn. Chỉ cảm giác yên bình tôi neo vào đằng đẵng đời mình. Để cuộc đời có đưa tôi đi về đâu những mê mải, thì kỷ niệm ấy, như một phần đời không thể thiếu, vẫn ở yên đó chờ tôi chạm vào.
----------------
Mùa hoa sữa đi qua tôi nhẹ như màu khói, thảng trong tầng mây kia, ở trên cao lắm. Mỗi buổi tôi đi làm về muộn, phố phường đã lên đèn thả thứ ánh sáng màu vàng dịu dịu tưới khắp những tàng cây xanh non. Tôi tạm quên đi phút giây vừa đi xe vừa khóc. Ngang qua những ngã tư đèn xe còi xe inh ỏi những thanh âm đến chói tai. Tiếng phanh xe gấp gáp rồi những câu chửi thề. Tôi bừng tỉnh dừng xe mình ngay giữa đầu xe ô tô. Chợt nghĩ. Nếu như mình không còn nữa. Liệu người có nhớ thương...
Con đường về gần nhà quen thuộc im lìm nghe tôi khóc rấm rứt, có lúc như òa vỡ, tôi ngước nhìn lên ngọn đèn vàng cô độc, nơi những tán lá me phủ đầy. Tôi thấy mình cũng cô độc. Hương hoa sữa nồng nàn nhắc tôi về nỗi nhớ, về những con đường Hà Nội mùa này lá có còn rơi. Và những góc quán quen người có còn bao giờ đặt chân đến, những ngày không tôi... Kỷ niệm rơi vụn đi mất, tôi tìm lại ở đâu giữa những bộn bề này. Chỉ bất lực, mà khóc, rồi gượng dậy tiếp tục đi qua những rong rêu đời mình...
---------------
"Kỷ niệm như rêu. Tôi níu vào trượt ngã..."
Tôi nhớ những con đường Đà Lạt mùa mưa bay, nơi quanh co lưng chừng dốc và chiều nghiêng đổ những lời tự tình. Nếu thời gian có thể ngừng lại, và tôi có thể đứng im ở một quãng đời phía trước ấy, liệu tôi có biết được rằng mình đã sống ra sao, đã từng yêu như thế nào, và những nỗi đau bây giờ, có phải để trả giá cho những tươi đẹp mà tôi ngỡ ngàn đời có thể sống mãi. Như những đêm tôi một mình, ô cửa sổ hắt hiu một nỗi nhớ, về một căn phòng nơi gác lửng giữa Đà Lạt đêm sương, nằm nghe gió trở ngoài kia, để dẫu có những giận hờn xa xôi, thì vẫn vẹn nguyên trong lòng cảm giác an yên khi ấy, rằng người ở cạnh tôi, ngay đó thôi, để khi những hờn ghen lắng xuống, chỉ còn lại những dữ dội cảm xúc ái ân. Tôi đã từng mơ một cuộc sống như thế, như tạc ghi vào tim mình một vùng trời phủ đầy những màu hoa ký ức. Là dã quỳ vàng rực một khoảng đồi, là những bông hoa dại tím man mác trải dài ngút tầm mắt, là những bụi sim ngăn ngắt một màu nhớ thương. Là những triền dốc rì rào nghe những cây thông đứng bên nhau kể chuyện đời. Rằng có tôi, có người, có an yên và một trời sương mây.
-----------------
Tôi nhớ những ngày Tam Đảo dấu yêu ấy, trôi qua tôi như một thước phim chậm thật ngọt ngào. Để dẫu mai này có đi về đâu, thì những kỷ niệm ở một vùng trời đầy sương và những con đường người đã cõng tôi đi qua biết bao ký ức, chở tôi đi qua những tháng năm dài dằng dặc như nỗi niềm và ở hai đầu không nhau, dù im lặng, vẫn biết ở phía ấy có người nghe được trái tim mình đang thở, đang chờ đợi mình, chờ những buồn đau lắng dịu, để cam tâm bước tiếp lên những gai góc mà giữ gìn cho riêng mình một tình yêu đã từng là sẽ sống. Người nhớ không?
-----------------
Tôi chẳng còn gì ngoài những con chữ, có những khi thèm đến khát cháy được viết, được mở tung trái tim mình ra để gió về hong khô những niềm đau chất chứa. Mà đành lặng im để mình chìm đi trong nỗi nông sâu đời mình. Những đêm trở muộn, tôi nghe thênh thang ngoài kia, nỗi buồn tôi thả trôi đâu đó, bình yên tôi không còn bến neo đậu. Tôi nhớ người như cái cách tôi từng yêu, ghét, giận hờn và cả những nỗi đau tôi dẫu không tìm được đến bến bờ. Tôi chắp nối những mảnh hao gầy như đôi bàn tay mỏng, vẫn thường tự lau nước mắt, lau khô những òa vỡ, để kỷ niệm thôi không còn dày vò tôi những đêm không ngủ. Để nhớ thương cuộn tròn lấy mình, tôi co ro giữa một miền không tên. Thèm người. Thèm một cái ôm dỗ dành như con trẻ...
------------------
Bản nhạc Song from a secret garden tôi cài làm nhạc nền blog, mỗi khi mở ra tha thiết đưa tôi được sống lại với thế giới của mình, chỉ ở đây tôi mới tìm lại được tôi, của những tháng ngày cũ, tôi nhìn thấy tôi, dù muộn phiền đau khổ vẫn không nguôi những tươi đẹp đã từng. Là tôi của những trong trẻo và một tình yêu duy nhất của cuộc đời, không còn những bụi bặm xước xát. Để tôi những khoảnh khắc về sau này, dẫu luôn một mình, tự vá víu rồi tự mình đứng dậy, vẫn giữ vẹn nguyên cho mình một niềm tin cũ. Chờ một ngày giông gió an yên, tôi sẽ lại là mình, của những ngày xưa ấy...
Là ngày đá dẫu khô cằn, cũng sẽ phủ tím một mùa hoa...
---------------
"Kỷ niệm như rêu. Tôi níu vào trượt ngã..."
Tôi nhớ những con đường Đà Lạt mùa mưa bay, nơi quanh co lưng chừng dốc và chiều nghiêng đổ những lời tự tình. Nếu thời gian có thể ngừng lại, và tôi có thể đứng im ở một quãng đời phía trước ấy, liệu tôi có biết được rằng mình đã sống ra sao, đã từng yêu như thế nào, và những nỗi đau bây giờ, có phải để trả giá cho những tươi đẹp mà tôi ngỡ ngàn đời có thể sống mãi. Như những đêm tôi một mình, ô cửa sổ hắt hiu một nỗi nhớ, về một căn phòng nơi gác lửng giữa Đà Lạt đêm sương, nằm nghe gió trở ngoài kia, để dẫu có những giận hờn xa xôi, thì vẫn vẹn nguyên trong lòng cảm giác an yên khi ấy, rằng người ở cạnh tôi, ngay đó thôi, để khi những hờn ghen lắng xuống, chỉ còn lại những dữ dội cảm xúc ái ân. Tôi đã từng mơ một cuộc sống như thế, như tạc ghi vào tim mình một vùng trời phủ đầy những màu hoa ký ức. Là dã quỳ vàng rực một khoảng đồi, là những bông hoa dại tím man mác trải dài ngút tầm mắt, là những bụi sim ngăn ngắt một màu nhớ thương. Là những triền dốc rì rào nghe những cây thông đứng bên nhau kể chuyện đời. Rằng có tôi, có người, có an yên và một trời sương mây.
-----------------
Tôi nhớ những ngày Tam Đảo dấu yêu ấy, trôi qua tôi như một thước phim chậm thật ngọt ngào. Để dẫu mai này có đi về đâu, thì những kỷ niệm ở một vùng trời đầy sương và những con đường người đã cõng tôi đi qua biết bao ký ức, chở tôi đi qua những tháng năm dài dằng dặc như nỗi niềm và ở hai đầu không nhau, dù im lặng, vẫn biết ở phía ấy có người nghe được trái tim mình đang thở, đang chờ đợi mình, chờ những buồn đau lắng dịu, để cam tâm bước tiếp lên những gai góc mà giữ gìn cho riêng mình một tình yêu đã từng là sẽ sống. Người nhớ không?
-----------------
Tôi chẳng còn gì ngoài những con chữ, có những khi thèm đến khát cháy được viết, được mở tung trái tim mình ra để gió về hong khô những niềm đau chất chứa. Mà đành lặng im để mình chìm đi trong nỗi nông sâu đời mình. Những đêm trở muộn, tôi nghe thênh thang ngoài kia, nỗi buồn tôi thả trôi đâu đó, bình yên tôi không còn bến neo đậu. Tôi nhớ người như cái cách tôi từng yêu, ghét, giận hờn và cả những nỗi đau tôi dẫu không tìm được đến bến bờ. Tôi chắp nối những mảnh hao gầy như đôi bàn tay mỏng, vẫn thường tự lau nước mắt, lau khô những òa vỡ, để kỷ niệm thôi không còn dày vò tôi những đêm không ngủ. Để nhớ thương cuộn tròn lấy mình, tôi co ro giữa một miền không tên. Thèm người. Thèm một cái ôm dỗ dành như con trẻ...
------------------
Bản nhạc Song from a secret garden tôi cài làm nhạc nền blog, mỗi khi mở ra tha thiết đưa tôi được sống lại với thế giới của mình, chỉ ở đây tôi mới tìm lại được tôi, của những tháng ngày cũ, tôi nhìn thấy tôi, dù muộn phiền đau khổ vẫn không nguôi những tươi đẹp đã từng. Là tôi của những trong trẻo và một tình yêu duy nhất của cuộc đời, không còn những bụi bặm xước xát. Để tôi những khoảnh khắc về sau này, dẫu luôn một mình, tự vá víu rồi tự mình đứng dậy, vẫn giữ vẹn nguyên cho mình một niềm tin cũ. Chờ một ngày giông gió an yên, tôi sẽ lại là mình, của những ngày xưa ấy...
Là ngày đá dẫu khô cằn, cũng sẽ phủ tím một mùa hoa...