Thứ Tư, 3 tháng 7, 2019

Về phía vô thường



Đêm.

Cuộc gọi từ bên kia nửa vòng trái đất.

Anh bảo cô: "Bỏ tất cả đi, nỗi buồn, nước mắt, sang đây với anh, em sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn ngàn vạn lần thế, và cả Tôm..."

Cô như mọi lần, sau những im lặng lẫn trong bóng đêm mênh mang, mà đôi lúc như thấy tù túng, chật chội. "Em không thể..."

Có hay không ở đời này một trái tim, một tình cảm thầm lặng nào đó, day dứt theo cô suốt những tháng năm dài. Khi cô hạnh phúc với tình yêu của mình, anh như biến mất khỏi cuộc sống, thỉnh thoảng like những hình ảnh, những bài viết của cô trên facebook. Đến khi cô buồn, lặng lẽ off mọi thứ, thì anh lại làm như vô tình trở lại. Dịu dàng có, thẳng thắn có, thậm chí trách mắng cô cũng có. Cô trân trọng tất cả những gì anh đang hướng về phía cô bằng những tốt đẹp mà anh tự xây đắp nên.

Trái tim cô nguội lạnh.

Chỉ đêm oằn mình mà đau...

Cô đánh đổi những năm tháng thanh xuân này, để ôm trọn vào lòng một tình yêu riêng mình đầy những vệt gai sắc nhọn. Trái tim cô nát tươm và chừng ấy năm yêu, chừng ấy năm khóc, vẫn không làm phai mờ đi hình bóng một người.

Anh có đôi lần cười gượng gạo trêu cô qua màn hình video call: " Chẳng lẽ nước Mỹ hoa lệ và loài hoa lavender mà em yêu, cũng không đủ sức mời gọi em sao...? Chẳng lẽ em không thể vì tương lai của Tôm và cuộc sống mới tốt đẹp dành cho nó sao...? Em là bà mẹ xinh đẹp mà...ích kỷ quá..."

Ngày phía bên kia nhộn nhịp với nắng vàng và gió hát, những tòa cao ốc hiện đại ngay bờ biển xanh ngăn ngắt.

Đêm phía bên này trầm mặc, im lìm như ngàn năm cổ kính rêu phong.

Cô thèm nghe tiếng hát Quang Dũng da diết "Anh còn nợ em. Công viên ghế đá. Công viên ghế đá. Lá đổ chiều êm.
Và còn nợ em. Dòng xưa bến cũ. Dòng xưa bến cũ. Con sông êm đềm
Anh còn nợ em. Chim về núi nhạn. Trời mờ mưa đêm. Trời mờ mưa đêm
Anh còn nợ em. Nụ hôn vội vàng. Nụ hôn vội vàng. Nắng chói qua rèm
Anh còn nợ em. Con tim bối rối. Con tim bối rối
Anh còn nợ em. Và còn nợ em. Cuộc tình đã lỡ. Cuộc tình đã lỡ
Anh còn nợ em..."

Cô bật khóc.

Cô nợ ai. Nợ Tôm. Nợ những thương yêu bên cạnh. Hay nợ chính mình. Cả một cuộc đời dang dở...

Cô không biết mình chờ đợi điều gì.

Và tất cả những nỗi đau này liệu có xứng đáng...

Chỉ thấy quanh mình, tiếng mưa đêm và những thanh âm vọng về đâu đó từ tận tiềm thức.

Đang vỡ ra.

Loang lổ.

Lẫn vào ánh đèn vàng vọt.

Rồi biến mất trong vô chừng miên man...