Thứ Hai, 10 tháng 2, 2020

Ru em năm tháng muộn phiền



Mưa sụt sùi bên khung cửa...

Phía trước hiên nhà tôi, là một khoảng không chật hẹp. Tôi không đếm được đã bao đêm mình không ngủ, thất thần bó gối nhìn ra phía ấy. Vẫn là ánh đèn vàng vọt đến cô liêu soi rọi từng hạt sáng mờ nhạt, hiu hắt mưa bay. Những ngày này mưa nhiều, đất trời ẩm ướt, tôi nghe nỗi buồn mình ngàn năm trú ngụ đâu đó, bỗng cựa mình trở dậy. Cắn rứt từng cơn nhức nhối.

Tôi tự hỏi mình, về những sân si được mất, về một tình yêu đi qua và ở lại. Về những cơn mưa phùn cuối đông, dai dẳng, chẳng ướt áo mà ướt cả lòng tôi.

Tôi tự hỏi mình về một vùng mây trắng đã từng trôi về đâu, như cái cách tôi đi tìm người, tìm lại mình. Không thấy, tôi lạc lối, thấy mình khản giọng gọi tên người trong vô vàn những cơn mơ nhức nhối, nỗi đau xô ngã tôi về một miền ảo ảnh chập chờn.

Tôi có những khi không biết mình cần gì, mong gì, hay những an ổn tự trong tâm mình, tôi từng chút một giữ lấy, riêng dành, sợ một lúc nào đó miên lòng mà buông tay, mọi thứ sẽ vỡ nát. Cứa vào những mảnh vụn dưới chân mình, tôi đau...

Nỗi đau tôi đìu hiu dài đằng đẵng như những tháng năm thanh xuân ấy. Thuở tôi có người và một miền miên viễn, tôi vẫn mơ về trong những chiều gió trở, rồi vô tình cuốn đi cả những đam mê gãy nát. Chiều vương gió, tôi nghe hương bưởi đâu đó ở lại một vạt tóc mình, như mùi hương xưa cũ vẫn ở yên một vùng quá khứ, chờ tôi, rồi quấn quýt những dấu ái. Tôi bất chợt òa khóc giữa phố. Những thổn thức khờ dại ru tôi về một miền tháng năm đầy nắng. Tôi nhớ người, tưởng như tất cả đã rời xa khỏi mình vào một chiều, như chiều nay. Tôi không người, và những xa cách cuốn tôi đi trong mê mải, tôi sợ những bề bộn đời lấy hết đi của tôi những yêu thương tôi ngàn đời góp nhặt. Để sau những cơn mơ đứt đoạn, tôi còn lại gì cho mình, ngoài những chông chênh.

Phố chiều nay thênh thang. Phía bầu trời xa ấy là những áng mây bay, có lần tôi đưa ngón tay hao gầy vẽ lên đó những hình thù kỳ dị, rồi ngắm chúng trôi đi về một miền xa nào đó. Rất xa. Ở nơi đó, chẳng có nỗi đau, không có những giọt nước mắt và những lời thở than, về nỗi muộn phiền. Ở nơi đó, có một tình yêu bé nhỏ, của riêng tôi, dành cho mình tôi, mà dẫu cuộc sống có ngàn vạn vết dao nhọn sắc cứa nát, tôi vẫn đành lòng ôm lấy, mơ về những ký ức ngọt màu. Để tháng năm có cuốn tôi mãi về đâu, cuối cùng vẫn đưa tôi trở về nơi ấy, nơi bình yên hé chờ, dẫu chỉ là trong tâm tưởng và những khát khao đêm ngày.

Tôi tự ru mình đi qua những chật hẹp nông sâu lòng người. Nụ cười tôi, nước mắt tôi, hiện tại, quá khứ và những ngày tháng rất xa ấy. Tôi đếm những giọt không tên tí tách rơi mỗi đêm, là những giọt buồn của một miền thinh không. Đêm giãy giụa, cào xé tôi trong câm lặng. Tôi òa vỡ những tủi hờn trong rấm rứt cơn mơ ướt gối. Nếu như ở vào một giây phút ấy, tôi không bắt gặp ánh mắt người. Thì ngàn sau tôi có còn đau...

Thanh xuân tôi trôi qua kẽ tay rồi ở yên trong mái tóc đã bao lần người vuốt ve, từng sợi buồn mỏng manh như khói. Tôi đếm nụ cười mình được đong bằng nỗi khờ dại đến mỏi mòn. Chỉ thấy đi qua mình những hư vô. Kỷ niệm chống chếnh, tôi chạm phía nào cũng chỉ thấy thương đau. Người rời xa tôi vào một chiều cuối năm đầy gió. Đông lạnh lẽo, mọi thứ đóng băng lại nơi tiềm thức và tôi để ánh mắt mình chạm vào những thân quen lần cuối, rồi vĩnh viễn rời bỏ những năm tháng tươi đẹp miên màu ký ức tôi và người đã từng chung. Đến cả hơi thở thì thầm xa vắng trong đêm, cũng tưởng như rất gần thôi, và tôi có thể đưa tay mình chạm vào, thật khẽ rồi bàng hoàng nhận ra, tất cả chỉ là những hư ảnh tôi ôm ấp trong tưởng tượng, và nỗi mơ hồ vẫn ở lại đâu đó trong tôi, góc này, và nơi phía khung cửa ngoài kia.

Là nỗi cô độc dài dằng dặc như những tháng năm vỡ.

Là tôi.

Là mưa.

Và xa...