Tình yêu. Hóa ra không phải là khi bạn mong muốn được ở bên, được ôm ấp, yêu thương, hay che chở. Mà chính là lúc bạn nhận ra, bạn cho người mình yêu được quyền làm tổn thương mình. Vô điều kiện...
-----------------------------
Có một chàng trai yêu một cô gái, yêu từ lần bắt gặp đầu tiên khi nhìn thấy cô một mình trên bãi biển, cô độc với chiếc áo gió màu cam...
Tôi tin vào duyên phận. Như tin vào cái cách Joel gặp Clemetine vào ngày lễ Valentine ấy. Là một ngày mùa đông ảm đạm tuyết vương trắng trên những cành cây khô. Khi anh quyết định nghỉ buổi làm để chạy như điên cho kịp chuyến tàu định mệnh ấy, về lại với bờ biển, với một hình bóng đã từng nằm đâu đó trong ký ức.
Clemetine cá tính, ưa chia sẻ, nói nhiều, đôi khi nổi loạn giống như những màu tóc rực rỡ cô từng nhuộm và thích thú đặt cho từng màu những cái tên thật đặc biệt. Nhưng tận cùng trong trái tim ấy, là khao khát bình yên, ở bên một người có thể hiểu mình, và xoa dịu nỗi buồn của tuổi thơ, khi cô luôn tự cho rằng, mình thật xấu xí và khác biệt. Từ cái tên...
Joel trầm lặng, sống cô độc một mình, không thích chia sẻ, anh lặng lẽ mỗi ngày qua đi với những nét vẽ nguệch ngoạc trên trang nhật ký, ghi lại những khoảnh khắc đi qua đời mình.
Và họ yêu nhau. Bỏ qua mọi khác biệt về suy nghĩ, tính cách. Clemetine yêu anh, chấp nhận một phần con người anh, khi cô tự độc thoại một mình bất kể ngày đêm dù anh có nghe hay không, từ những cái vuốt ve trên khuôn mặt đầy nét ưu tư hằng đêm, từ ánh mắt thiết tha sầu khổ muốn nói thật nhiều mà lại chẳng thể thốt thành câu. Joel yêu cô, yêu cả mái tóc nhuộm đủ màu khác biệt, yêu cả cách nói chuyện liến thoắng của cô mỗi ngày mà không hề cảm thấy khó chịu, dịu dàng che lấp đi quá khứ đau buồn của cô khi anh nhìn thật sâu vào mắt cô, nâng niu khuôn mặt ấy và nói cô thật xinh đẹp, và tên cô cũng rất đẹp...
Nhưng rồi bão giông đến, như những đêm mưa giăng khắp khu phố nhỏ cũ kỹ, phủ đầy lên những mái nhà nỗi phiền muộn. Khi bạn chấp nhận yêu một người, là bạn tự tay trao cho họ quyền được làm tổn thương mình, vô điều kiện. Nhưng mấy ai có đủ kiên nhẫn để đặt mình vào vị trí của người kia, để hiểu, tại sao mình cô đơn, tại sao những mong muốn thiết tha của mình, lại trở thành nỗi khó xử đau đớn đến ám ảnh của người mình yêu. Những cãi vã, mâu thuẫn xảy ra ngày càng nhiều. Đỉnh điểm khi Clemetine nghe được Joel nói về mình: "Có phải em thích tình dục, có phải em luôn mang chuyện tình dục ra để làm quen và quyến rũ đàn ông..." Còn khi Joel nghe cô ấy nói: " Anh là một thằng đàn ông tồi tệ và cũ kỹ, hệt như những mái nhà và bãi rác bỏ đi..." Thì cả anh, và cô, đều cảm thấy tận cùng của sự thất vọng lẫn đớn đau. Và khi con người ta bị đẩy đến sự không cùng của nỗi tuyệt vọng, mất niềm tin, thì người ta sẽ nghĩ cách quên đi.
Clemetine quyết định tìm đến một Công ty dịch vụ lãng quên, để xóa hết đi ký ức đau buồn về người cô yêu. Và vào trước ngày Valentine định mệnh, khi Joel chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô rồi háo hức đến chỗ cô làm để tặng, thì thứ anh nhận lại chỉ là ánh mắt của một người xa lạ nhìn anh, như thể anh chưa từng tồn tại ở đời này, trong ký ức này, của cô. Thậm chí đến tên anh, cô cũng không còn nhớ. Và nụ hôn của Clemetine với người bạn trai mới trước mặt mình, đã khiến Joel rơi vào sự khốn cùng nỗi đau đớn. Anh điên cuồng, gào thét trong cơn mê loạn. Và trong phút giây ấy, anh cũng tìm đến Công ty lãng quên, như một sự trả thù, để xóa Clemetine ra khỏi ký ức và nỗi nhớ.
Nếu như có một sự lựa chọn. Rằng nếu muốn quên đi tất cả, bạn sẽ buộc phải sống lại ký ức một lần nữa, tái hiện và bắt đầu lại từ đầu. Từ hạnh phúc, nỗi buồn, sự tổn thương, những giọt nước mắt, và sự trả giá. Liệu có ai đủ can đảm sống lại một lần nữa những nỗi đau, khi trái tim đã thôi chẳng còn chỗ để mà chất chứa những khổ ải. Nhưng vì khao khát được quên đi sự đau đớn đang giằng xé trong tâm trí, Joel đồng ý để máy móc chạy một liệu trình lãng quên, đi sâu vào bộ não, đánh thức những ký ức cũ xa xưa, giờ sống dậy và tái sinh một lần nữa. Trong cơn mê, từ giấc ngủ như tự ngàn đời trước, anh thấy Clemetine vẫn ở đó, chờ anh, nắm tay anh và bắt anh đi dạo trên dòng sông băng vào một buổi đêm huyền thoại, khi anh nằm bên cô, thì thầm giữa trời đất:" I could die right now, Clemetine. I'm just happy. I've never feel that before. I'm just exactly where I want to be..." Và những đêm mưa rơi, cùng nhau uống tách cafe nóng, cùng ân ái trên chiếc ghế sofa nơi phòng khách bừa bộn. Những cuốn sách từng đọc chung, những con đường đã từng đi. Những bức thư, những khung hình, những con chữ như nhảy múa trước mắt anh. Và những đau khổ triền miên, những bất đồng quan điểm khi cô muốn sinh con còn anh thì chưa sẵn sàng làm bố. Joel thấy mình đi lạc vào một vùng ký ức đầy nước mắt, sự tuyệt vọng, anh khóc vào một đêm mùa đông ảm đạm, và bất động ở trên chiếc giường với chiếc máy đã được lập trình để xóa sạch những dấu vết của một cuộc tình. Và ở vào một khoảnh khắc, khi Joel bất chợt nhận ra, mình không hề muốn lãng quên Clemetine, cái anh muốn, chỉ là quên sự đau khổ vì cô. Và liệu khi càng cố quên, có phải người ta lại càng nhớ, khi càng xóa đi hình bóng nhau, thì ngay cả tiềm thức thôi cũng đã in đầy.
Joel bắt đầu chạy đua với thời gian, với máy móc. Để chiến thắng chính mình, chiến thắng công nghệ. Anh chạy đi đâu để giữ những hình bóng Clemetine còn ở lại. Những khuôn mặt lần lượt bị xóa nhòa, những ngôi nhà cũ kỹ lần lượt bị sập đổ, những mái nhà dần dần biến mất, những con đường vô định, Joel thấy mình chạy mãi, những cuối cùng vẫn chỉ ở yên một chỗ. Anh tuyệt vọng, sợ rằng người anh yêu cũng sẽ biến mất như những cơn mưa mùa đông. Anh nhận ra, nếu chỉ có hạnh phúc, nếu chỉ có niềm vui, nếu chỉ có nụ cười, thì bức tranh tình yêu sẽ mãi dang dở. Rằng nếu không có khổ đau, không có sự tổn thương, thì vĩnh viễn bạn sẽ không biết, thế nào là một tình yêu thực sự... Và anh giấu Clemetine ở đâu, để có thể giữ cho cô đừng tan biến. Giấu cô vào ký ức chưa một lần anh dám đối mặt, là một lần xem truyện tranh rồi thủ dâm để mẹ bắt gặp. Giấu cô vào khoảnh khắc tuổi thơ bé, anh cầm dao chém nát con chim sáo bé nhỏ sà xuống sân vườn, chỉ để thỏa mãn sự hiếu thắng với bạn bè. Giấu cô vào những cơn mưa tràn đầy nơi mái phố, khi anh có thể ngẩng mặt lên mà uống những giọt mát lành của đất trời. Giấu cô vào tuổi thơ cũ xưa ấy, những điều chỉ một mình anh biết, mà không một thước phim nào có thể chạm tới, không một máy móc nào có thể xóa nhòa...
Và anh giữ được cô. Họ nắm tay nhau chạy dọc trên dòng sông băng kỷ niệm. Đưa nhau trở lại khoảnh khắc ở bờ biển năm nào. Những hối tiếc, những sầu muộn. Và dẫu ký ức về nhau dường như đã bị xóa gần hết, thì họ vẫn cam tâm trở lại với nhau, cùng bắt đầu làm lại. Có thể con đường phía trước, cũng vẫn sẽ là những mưa giông, nhưng cả Joel và Clemetine đều biết rằng, họ đã gặp nhau rồi. Dẫu có làm ngàn vạn cách để xóa đi ký ức về nhau, thì rốt cuộc đến một lúc nào đó, họ lại trở về bên nhau và bắt đầu lại. Bắt đầu quen, bắt đầu yêu, và bắt đầu đau...
"How happy is the blameless vestal's lot!
The world forgetting, by the world forgot.
Eternal sunshine of the spotless mind!"
--------------------
Người bất hạnh không phải là người không có nỗi đau. Mà là người không có bất kỳ một khoảnh khắc nào đó đủ quan trọng, để nhớ... Và để đau...