Thứ Ba, 13 tháng 9, 2022

Đợi chờ cho một nỗi đau



Người ta quen nhau, để làm nhau vui, chứ đâu phải để làm nhau đau...

-------------------------
............

Mưa trôi cũ kỹ qua miền ký ức tôi, gieo những giọt sầu mê đắm vào những đêm thảng thốt, rồi ở lại. Hạnh phúc như một khái niệm trừu tượng mà tôi - trong những hư vô không thể nào nắm bắt nổi. Cảm giác vô nghĩa đâm thẳng vào tim tôi những vệt dài, ngực trái tôi đau nhói. Tôi oằn mình với những không tên, và đêm muộn. Và chờ đợi những rong rêu đi qua mình. Cảm giác đàn bà, muôn đời chẳng bao giờ sai.

--------

Niềm vui là những khoảng không ngắn ngủi còn ở lại nơi tôi trong những run rẩy. Tôi hạnh phúc trong nỗi thảng thốt, và một con đường đi mờ sương mà tôi không biết nơi phía xa ấy có gì đợi mình. Trái tim đàn bà, đã ngàn vạn lần rỉ rả những thương đau, nhưng vẫn cam tâm tự mình hồi sinh, để được yêu, được thương, và muôn vàn lần khờ dại. Tôi đếm những tàn phai ngang đời, như vạt tóc rối những buổi chiều im gió, muộn màng, và những hư hao.

--------

Tôi yêu mẹ bằng một tình yêu thầm lặng. Rất khó để có thể nói ra những câu yêu thương. Nhưng tựa hồ như có một sợi dây cảm giác nào đó xuyên suốt. Tôi thừa hưởng ở mẹ đức hy sinh, đàn bà dẫu ích kỷ ngàn đời, đến cuối cùng vẫn bao dung cho mình một nơi để hồn nương náu. Cuộc đời tôi, không đếm được biết bao lần để mẹ khóc, những giọt nước mắt xót xa, tủi hờn và ẩn chứa những mất mát, những hy vọng khát khao về một thứ hạnh phúc trọn vẹn. Những lúc lòng gục ngã, tôi tìm về mẹ. Những đau khổ giấu giếm rồi lại bung tỏa. Tôi biết, chỉ ở nơi này, nơi lòng mẹ, nơi trái tim ấy, luôn có chỗ cho tôi an trú khỏi những khổ ải cuộc đời.

-------

Mẹ chưa một lần trách tôi những lựa chọn lầm lỡ, hay một cuộc sống đồng sàng dị mộng, ăn mày những yêu thương ban phát. Mẹ cũng chưa một lần vì hạnh phúc của tôi, mà dạy tôi đi chà đạp lên hạnh phúc của người khác. Trong bất cứ những câu chuyện nào tôi kể về người, về thứ hạnh phúc mà người đã từng dành. Hay những đớn đau, uẩn khúc chằng chịt. Mẹ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thiết tha, luôn luôn là mẹ, dạy tôi biết nghĩ cho người khác, nhất là cho người mình yêu thương. Thắng thua để được gì, thắng người mình yêu nhất, là thua cả một cuộc đời. 

-------

Nỗi khổ. Dẫu nặng nề đến mấy, thì chỉ cần có nơi an ổn là những yêu thương quanh đời. Tôi chấp nhận cho người, bao dung cho người, không phải vì người xứng đáng được thế. Mà là vì tôi xứng đáng được bình yên. Phải không?

-------

Tôi run rẩy trở về miền ký ức cũ. Nơi đây. Là những mảnh cảm xúc chắp vá. Rời rạc. Muôn ngàn lần ngỡ ngủ quên, mà tôi đau đến tựa hồ không dám nhìn lại. Sợ chỉ cần một thoáng qua thôi cũng làm bao nỗi buồn ngày cũ thảng thốt hiện về. Rồi vỡ nửa vào những mênh mang...

--------

Những ngày tháng này. Tôi đau nhiều hơn. Trái tim chằng chịt những mảnh vỡ, cứa nát vào tôi những đêm muộn. Những cơn đau xuất hiện ngày một nhiều. Tôi oằn mình chịu đựng. Trong những cơn mê mải. Tôi thấy những khuôn mặt thân quen. Tôi ôm lấy họ bằng đôi bàn tay gầy guộc có những làn gân mỏng. Rồi mơ hồ vụt đi tất cả. Tôi bật khóc. Quá khứ là ngàn vạn lần tôi đánh rơi mình vào những không cùng của tuyệt vọng. Có hay không một tình yêu. Hay là tôi và một cố chấp? 

-------

Lòng người là thứ miên di. Mà vĩnh viễn đi đến những không cùng này. Tôi cũng không bao giờ biết được rằng. Hóa ra yêu thương lại là thứ có kỳ hạn. Và những đánh đổi. Tôi không đếm được bao nhiêu vệt xước ngang qua đời mình. Chỉ đôi lần trong đêm. Hay những khoảnh khắc đầy mộng mị. Tôi vẫn nhớ những niềm tin mình từng gửi gắm vào một đoạn đời cũ. Trong ngăn ngắt như một chiều tháng Tám. Để rồi vụn nát như những đợt lá vỡ. 
Ngày đầu đông...

Tôi lại mường tượng ra những thân quen. Mẹ và những dịu dàng xưa cũ. Tôi hao gầy trong một vùng đăm đắm hoài niệm. Rồi nụ cười Tôm. Giòn tan như những mảnh nắng vỡ. 
Và ánh mắt người là thứ duy nhất còn lại trong tôi. Như một gam màu trong bức tranh dang dở. Tôi với những nét vẽ nguệch ngoạc. Tự phủ lên đời mình những rong rêu...

--------

"Chúng ta đã cùng khóc.
Chúng ta đã cùng cười
Chúng ta đã từng ngẩng đầu nhìn bầu trời 
Những vì sao vẫn lấp lánh trên cao
Chúng ta đã cùng hát, bài hát của thời gian
Vậy mới hiểu được cái ôm cuối cùng là vì điều gì 
Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc nên mới có thể lưu giữ được những ký ức tươi đẹp
Gió thổi, hoa rơi, nước mắt như mưa
Chỉ vì không muốn chia tay.
Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc
Lưu giữ mười năm chờ đợi
Nếu như có gặp lại nhau..."

--------

Tôi.
Làm thế nào để có thể nguôi quên và tha thứ...???!!!! 

--------