Khung cửa sổ nàng những ngày nhiều mây xám. Nàng chợt thèm đến thiết tha một vòng tay ôm độ lượng.
Mưa rả rích cuộn nàng vào nỗi nhớ không cùng.
Nàng nhớ những mùi hương phai.
Những mùi hương đã đi qua đời nàng, là mùi hương của ký ức, của sợi dây tháng năm xuyên dọc dài đời.
Nỗi đau nàng cựa mình trở giấc. Nàng thấy mình lạc trong một cõi hư vô nào. Ảo ảnh tìm kiếm và nàng bất lực nhìn mình trôi mênh mông. Mưa ngoài kia rơi từng đám nhỏ, gần và thiết tha đến nỗi nàng tưởng như có thể nắm từng hạt mềm trong lòng bàn tay mình, rồi buông lơi, nghe quanh mình một mùi vị ngai ngái, là mùi hương của cũ xưa...
Những ngày nàng thích một mình, cô độc và đầy hờn tủi. Nàng nghe đâu đó trong hồn mình có vị mặn của nước mắt. Nàng lặng lẽ nhấm nháp quá khứ, nỗi buồn và những bão giông trượt ngang đời.
Nàng thấy mùi hương trên tóc mình, từng sợi dài mỏng mảnh trong những chiều gió trở. Một mùi hương quen thuộc như tự ngàn kiếp quấn riết lấy nàng, váy áo và những ngón tay ngoan.
Căn phòng nàng im lìm. Những mảnh trầm hương rơi vụn. Nàng sắp xếp vào đâu cũng thấy mình vương vãi. Mưa rấm rứt rơi...
Ở đâu đó ngoài kia, giọng hát Quang Dũng da diết...
"Anh còn nợ em
Và còn nợ em
Cuộc tình đã lỡ
Cuộc tình đã lỡ..."