
Tôi neo lại đây một góc tháng Tư. Có niềm vui và những mảnh buồn vương vãi. Để ở một ngày tháng rất xa nào đó về sau, khi tôi quay đầu nhìn lại. Vẫn thấy đôi chân mình đủ nghị lực để đi qua những góc xước cuộc đời...
--------------------------------
Tháng Tư lặng lẽ rời bỏ tôi, im lìm trôi trên cung đường hun hút một đêm phố núi. Ngút ngàn gió ướp hương đêm ủ vào tóc tôi, thổi vào nơi ngực trái tôi một dư vị của nỗi buồn rất sâu, như thể ngàn năm, ngàn năm trước, cuộc tình tôi đứt đoạn và tôi còn nợ chẳng thể trả cõi trần gian.
Mưa chiều để lại dấu ướt mềm vào đêm, trên bạt ngàn cây rừng. Vị ngai ngái, nồng nàn, lẫn vị tanh của bùn đất trộn xác lá rơi ẩm mục, là vị của đêm xộc vào ký ức tôi. Sau mưa, là cả một mùi hương xưa cũ phủ đầy lên nỗi nhớ của những năm tháng xa vời vợi. Tôi để mình đi qua lời thề kiếp trước, neo mình vào lời hẹn kiếp sau rồi lơ lửng đâu đó ở một góc đời. Nỗi đau tôi lẫn vào đám dương xỉ tối sẫm ven đường. Tôi đánh rơi niềm hạnh phúc bé con đâu đó trong vô vàn những khúc quanh bám đầy rêu phủ. Rồi tẩn ngẩn nhặt nhạnh. Đêm miên man...
Tiếng côn trùng rỉ rả. Đêm buông xuống, bóng tối khép mắt lại cho ngàn vạn đom đóm bay.
Khung trời xưa vỡ òa. Tôi nhìn thấy tuổi thơ mình những đêm không trăng, có cô tiên váy trắng bay đi bắt cho tôi những vệt sáng nhấp nháy. Úp vào lòng bàn tay, còn mơ thấy điều ước thần tiên bé xíu. Vỏ quả trứng xinh xinh tròn xoe những vắt trong sau nụ cười lấp lánh. Để mãi những ngày tháng về sau này, mỗi khi lòng xước xát, tôi thường vá víu lại cho riêng mình mảnh trời tươi đẹp ấy bằng những sợi chỉ được thêu từ muôn ngàn kỷ niệm sặc sỡ sắc màu. Để ở đây, giữa khu rừng đom đóm này, khi mãi mãi vòng tay ôm tôi không đủ rộng để giữ chặt yêu thương ấy cho riêng mình. Tôi lại một mình trong đêm thả hồn tìm về nơi khoảng không ký ức, dẫu chẳng thể lấp đầy những ngổn ngang...
Đêm mang hơi thở lành lạnh. Tôi nghe lá reo trên những tàng cây mênh mang. Đom đóm như triệu năm ngủ quên bỗng trở mình thức giấc, ngập tràn thả những vệt ánh sáng màu lân tinh bay vào đêm. Giấc mơ tôi dở dang, hạnh phúc tôi dở dang. Tôi nghe thấy tôi một tiếng thở dài. Có điều ước đom đóm nào dành cho riêng tôi.
Tôi nắm lấy. Rồi lại nhìn mọi thứ đang dần xa khỏi mình. Mỏng như khói như sương. Tiếng nức nở tôi bỗng rơi vào giữa đêm vô thường.
"Nhẹ bay tìm nhau từng đêm vắng, đàn đom đóm khiêu vũ nơi cánh rừng. Gần như người đang cạnh bên tôi, nhưng tay chẳng thể nào chạm tới được. Thời gian cứ lướt nhẹ trôi, xin cứ bên tôi người ơi. Khi bình minh vừa lên, ngàn đốm sáng xa rồi..."
"Nhẹ bay tìm nhau từng đêm vắng, đàn đom đóm khiêu vũ nơi cánh rừng. Gần như người đang cạnh bên tôi, nhưng tay chẳng thể nào chạm tới được. Thời gian cứ lướt nhẹ trôi, xin cứ bên tôi người ơi. Khi bình minh vừa lên, ngàn đốm sáng xa rồi..."
Một ngày nào đó, nếu tôi có thể trở lại nơi phố núi đầy sương giăng. Bước chân tôi lại được một lần đi giữa đêm mưa rừng và những mùa đom đóm lấp lánh bay nhuộm sáng không trung. Lúc ấy, giấc mơ tôi có còn tròn vẹn. Ngay cả trong nỗi đau, hay khi mất mát, nỗi tủi hờn và những mơ ước xa xôi.
Và những dở dang tôi có còn khép lại ngủ ngoan giấc tròn...
Và những dở dang tôi có còn khép lại ngủ ngoan giấc tròn...