"Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày..."
--------------------------------------------
13h20
Tôi vùi mình trong những giấc chiêm bao. Mơ hồ thấy mình quay trở lại cái ngày xa ấy. Cái ngày mọi thứ vỡ vụn, tan thành từng mảnh rồi găm vào cuộc đời tôi chằng chịt những đớn đau. Tôi nhìn thấy mình bị hất tung vào một khoảng không nào đó, rồi rơi mênh mang, mênh mang. Những hình ảnh kỳ dị xen lẫn những đời thường như tự tiềm thức cuốn chặt lấy giấc mơ tôi.
Tôi gào thét, giãy giụa trong đau đớn. Trái tim tôi đè nặng như muôn ngàn ngón tay đen đúa, khẳng khiu bóp chặt lấy rồi bủa vây. Một khuôn mặt phấn son tô vẽ, như vô hồn nhìn tôi cười mỉa mai. Tôi mất dần sinh khí và trong một khoảnh khắc nào đó, hơi thở đang dần từ bỏ tôi.
Tôi bật khóc tức tưởi...
Cơn mưa chiều nay bất chợt về ngang phố, ẩm ướt và dai dẳng như nỗi nhớ dài không dứt.
Tôi miên man trong nỗi thở dài. Mưa nhòe mắt, tôi nhẩm đếm những rêu phong đi ngang đời mình, mưa rạt rào trên mái, cũ mèm tháng ngày xa xăm.
17h00
Con đường tôi chọn đi đầy những thương tổn. Sao chẳng đoạn đành từ bỏ. Đau lòng đến mấy cũng cố cam tâm bước. Để được gì?
Hạnh phúc từ phía ấy, trọn đời là nỗi đau phía này.
Bình yên còn đâu?
19h30
Bữa tối dịu dàng bên con. Gia đình vẫn luôn là nơi lòng tôi neo đậu mỗi khi ngã bến cuộc đời. Để dẫu mắt có sưng đỏ mọng lên vì khóc. Thì chỉ cần một câu hỏi ý tứ từ dì, một ánh mắt nhìn thương cảm từ mẹ, một vòng tay ôm của con. Là tôi biết được rằng bên cạnh tôi vẫn luôn có những yêu thương.
Rằng nếu như thật sự yêu thương. Sẽ không có chỗ cho hai chữ 'Đau lòng"...
21h15
Tầng thượng ướt mưa. Những khóm cây bé xinh vẫn vươn mầm xanh mướt. Tôi nghe trong gió lùa những ngày tháng cũ như một thước phim chầm chậm, từng chút một rạch vào tim tôi những nhát cắt sắc lẹm.
Nỗi đau hóa ra chưa bao giờ mất đi. Muôn đời chỉ ở yên đó, và mỗi khi thức dậy, thấy tim mình nát bấy. Cuộc sống thường nhật cuốn tôi đi trong ngàn vạn vô chừng. Tôi là ai? Tôi ở đâu?
22h00
Một đêm nữa lại tới.
Tôi bị ném trở lại vạch xuất phát ban đầu. Mọi xoa dịu, mọi cố gắng rốt cuộc lại về với con số 0 tròn trĩnh.
Tôi không nhớ nổi đã bao đêm dài mình thức trắng. Vẫn luôn là tôi. Một mình với một miền đau riêng mình. Vào những lúc chông chênh nhất. Tự vá víu nỗi cô độc. Và tự gượng dậy sau những bão giông.
Tôi là một chiếc lá khô. Rơi vỡ xuống đời những đêm trầy xước...