Thứ Hai, 24 tháng 9, 2018

Người đâu?...Tình đâu?...


"Giá của một cái nắm tay khi về già, là bao nhiêu bão giông của tuổi trẻ..."

----------------------------------

Những ngày cuối tháng Chín...

Tôi đi qua những lọn nắng xiên nghiêng một vùng trời, qua vùng ký ức trải dài nơi phía cuối, xa rất xa, qua cả nỗi cô độc đang ngự trị nơi đáy mắt. Một nỗi đau nào đó, chẳng còn cào xé, dữ dội và cứa nát tôi trong những hoang hoải hiện về. Chỉ thấy đau đáu một trời trống rỗng. Lặng im, gặm nhấm tôi trong những vô hồn đến bất động.

Giấc mơ nào mang màu bình yên, trả tôi về lại những tháng năm ấy. Như trái tim tôi vẹn nguyên hình bóng người, vẹn nguyên cả những nỗi đau mà đằng đẵng bao đêm dài rấm rứt, tôi nghe lòng mình vỡ nửa. 

Tình tôi. Là những vạt kỷ niệm vụn vỡ, tôi tỉ mẩn chắp nối cho riêng mình. Là những khép mắt chờ đợi nỗi tội nghiệp trong mình được vuốt ve rồi ngủ yên qua bao mùa gió trở. Là những dằn lòng nhớ quên chỉ để đổi lấy nỗi an nhiên mà tôi ngỡ đã từng chạm vào. 

Tình tôi. Là những giọt nắng vàng, đậu lại nơi miền đau ấy, rồi tan đi, tan đi. Tôi xòe tay năm ngón hao gầy, chẳng giữ lại nổi cho mình dù chỉ một chút mong manh.

Những ngày một mình. Tôi thường để gió làm bay dòng tóc, để nắng buông từng giọt buồn, đôi khi là tôi, tự mình nghịch ngợm những vạt mềm đen óng thả dưới vai gầy. Cảm giác khát nhớ, là bình yên, dịu dàng đến nỗi tưởng như nhắm mắt thôi cũng có thể cảm nhận được đôi bàn tay ấy, với những đường  gân xanh, đôi vết chai sần thô ráp. Mà nhẹ như cả ngàn thu, trôi trên suối tóc tôi, ở trong tôi, trong tiềm thức. Dìu tôi đi qua nắng mưa.

Bàn tay ấy là nơi chốn bình yên duy nhất mái tóc tôi đón nhận, ru tôi nằm yên, ngủ quên những trầm luân cuộc đời...

Bàn tay ấy, đã từng nắm lấy bàn tay tôi, dịu dàng dìu tôi qua những con phố bộn bề, để nỗi chật vật trôi đi giữa bao hối hả, tôi chắt lọc lại cho mình nỗi an nhiên.

Bàn tay ấy, từng cùng tôi đi qua biết bao đêm dài cô độc đằng đẵng dẫu chỉ qua những tin nhắn ru lòng ở hai bầu trời với hai nỗi nhớ. Để tôi, trong những phút giây lặng im là khi lòng tận cùng của nỗi đau, vẫn tự tưởng tượng vòng tay ấy ôm chặt lấy chẳng rời. Là khi mệt mỏi trốn đời, được cuộn mình gối đầu lên cánh tay dịu dàng ấy, nghe mùi hương phu thê vấn vít một nỗi ngàn kiếp chẳng nhòa. 

Bàn tay ấy, đã từng vì tôi, nâng tôi dậy sau những kiệt quệ thể xác, những thất bại đường đời. Chăm lo cho cuộc đời tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, từng tỉ mẩn mang về cho riêng tôi những bé xinh màu tím...dẫu chẳng trọn vẹn tháng ngày...

Bàn tay ấy, đã từng cùng tôi đi qua những nhọc nhằn hôm sớm, rằng dẫu lòng tổn thương đến mấy, cũng đã từng tự nhủ vì yêu mà đừng bỏ buông. Để những ngày tôi cô đơn, bàn tay tôi vẫn phải tự nắm lấy. Dằn lòng mạnh mẽ, mà sao thương...

Bàn tay tôi, nhỏ bé và gầy guộc, đã có những khoảnh khắc được ở yên trong bàn tay ấy, mạnh mẽ và chở che. Là vòng ôm ấp áp và quen thuộc đến tận cùng. Để dẫu xa ngàn vạn, vẫn ngỡ như là của tôi, chỉ riêng mình tôi. Một bàn tay chăm sóc, yêu thương, cùng tôi đi qua những cung đường ký ức. Bàn tay từng ôm trọn lấy khuôn mặt tôi, thì thầm, ve vuốt. Bàn tay ấy đã cùng tôi ngồi vẽ những mảng màu sặc sỡ, như những giọt nắng tí tách reo vui ở một quán cafe giữa lòng phố. Những chộn rộn khi ấy lắng lại, tôi đã từng nghĩ, cả tuổi trẻ này, dẫu có phải đánh đổi bao nhiêu nỗi đau, trái tim qua bao lần rách xước. Cũng đành...

Để tôi trong mãi những tháng năm về sau này. Khi đã hiểu rằng, bàn tay ấy không chỉ nắm riêng bàn tay tôi, những yêu đương ấy chẳng dành chỉ riêng tôi. Là tôi khi hẫng hụt, khi muốn buông trôi đi tất cả, thì tôi vẫn đành neo lòng ở lại đây, ở yên nơi vùng thương nhớ này. Giữ cho riêng tôi, dẫu chỉ mình tôi...

Tôi những tưởng mình mạnh mẽ lắm, để mỗi khi cô độc, vẫn là tôi một mình về lại nơi vùng khát khao ấy, dỗ những hoài tưởng cho riêng mình. 

Người ở đâu? Tình tôi ở đâu?...

Trong miền đau này...