Tôi cất cuộc tình mình vào quá khứ. Cất những tàn tro nỗi đau nơi tận sâu ký ức mình.
Nào hay một chiều gió trở, tàn tro vương vãi, bay về đâu, về đâu...
-------------------------------
Tôi một mình.
Khật khưỡng trong cơn say ảo tưởng đến vạn năm.
Xếp những mảnh ký ức rời rạc.
Xếp những con chữ rời rạc.
Xếp lại lòng mình rời rạc.
Chỉ để tìm nơi cho nỗi an yên mình nương náu. Mà loay hoay bất lực trong nỗi đau đến tận cùng nhức nhối.
Tôi đi đâu để có thể quăng mình ra khỏi kỷ niệm, rơi vãi quanh đời.
Những đớn đau, những gào thét. Tôi cuộn chặt mình lại trong muôn vàn nỗi mông lung bủa vây.
Những rấm rứt triền miên theo nhau về dày vò những cơn mơ loang lổ đến tội nghiệp...
Tôi nghe tim mình tứa máu.
Ừ thôi, ngoan đi, được không?
Tôi ngoan đi.
Ngoan trước nỗi nhớ này.
Ngoan trước nỗi đau này.
Ừ thôi...
Tôi trả người về.
Về lại nơi miền xưa ấy.
Không tôi...
Một mai này.
Kỷ niệm nhắc nhớ
Vẫn biết rằng, ở một đoạn đời này
Tôi đã từng có một cuộc tình này
Đã từng.
Cho riêng tôi.
Chỉ riêng tôi...
An yên đi,
Được không?..