"Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có ai đó chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa..."
-------------------
Tôi tìm lại mình ở đâu, trong những tháng năm này, trong vết thương này, ngỡ ngủ yên phai dấu rồi trở về day dứt. Tôi tìm bình yên ở đâu, trong mùa gió này, trong trái tim xước xát này, ngỡ những mảnh ghép vỡ nửa ngày xưa, người đã dùng cả nửa cuộc đời tiếp theo để mà ghép nhặt từng mảnh, trọn vẹn. Cho tôi. Để rồi khi mây trên đầu vẫn trôi, khi nước dưới chân kia vẫn chảy, thì những mảnh ghép ấy vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh găm vào ký ức tôi muôn vàn những nỗi đau, tôi một mình ghép mãi, chẳng tròn. Yêu thương nghiêng phía này, chống chếnh phía bên kia.
Những đêm trở muộn, là gió ru giấc mơ tôi qua những tàng cây đang chuyển mình màu sẫm. Tôi nghe hơi thở mình buốt lạnh. Thèm một ánh mắt chất chứa riêng dành. Những tàng cây qua bao năm tháng nhọc nhằn, cứ mỗi độ đông về, tôi vẫn nghe rì rào gió hát đến thiết tha, vuốt ve nỗi cô đơn những đêm dằng dặc. Tôi đánh rơi tuổi trẻ, đánh rơi mất mình vào những đêm mênh mang, vô tận. Qua ô cửa sổ, qua song sắt, ngoài kia là những nỗi cô độc của tôi đi hoang lơ lửng không bến đậu. Kỷ niệm tôi rơi vãi đâu đó, hay ở trên những nhánh cây màu tối sẫm kia, đâu là niềm vui, đâu là nỗi buồn. Nụ cười tôi và những giọt nước mắt... Tôi thấy mình với tay ra khoảng không ấy, chỉ thấy trống hụt, tôi nghe hơi thở mình ngắn lại, như nỗi đau ngày cũ trở về, xiết chặt lấy tôi, rồi mơ hồ cả cơ thể tôi rơi xuống những miên man, miên man...
Tôi quay ngược lòng mình, mơ về quá khứ, về những tháng ngày tươi đẹp tôi từng chắt chiu cho mình. Ôm ấp những con chữ làm cứu cánh cho đời mình. Tôi có gì đâu ngoài những cảm xúc, ngỡ ngàn vạn năm dẫu có đau đớn, chỉ để đổi lấy một chút tình tri kỷ trong thoáng giây, cũng cam tâm mà thương trong tột cùng mê mải. Nào hay tim mình nhỏ bé quá, dốc cạn tin yêu đi rồi, tôi chẳng còn lại gì cho mình, ngoài chút gió sương sa.
Những đêm nằm úp mặt vào gió, lại thấy những mảng ký ức màu tàn tro loang lổ, thốc vào lòng từng đợt miên du. Nếu được lựa chọn lại. Liệu tôi có khép mắt lại mà ru mình ngủ quên trước những hình ảnh ấy, vòng tay ấp ôm, nụ cười, và ánh mắt ấy, những con chữ ấy, những lời nói nhớ thương ấy, những khoảnh khắc yêu đương ấy, những con đường hai mùa mưa nắng, những góc quán quen, và vô vàn những phút giây, tôi đã ngỡ chỉ mình tôi, chỉ cho mình tôi... Đâu hay kỷ niệm được mang chia sớt, tôi thành kẻ nghèo túng đến tội nghiệp. Tôi thấy mình đứng chơ vơ ở một góc đời, nhìn vào đó và ghi tạc trong ký ức mình những nỗi đau, mà đi qua cả ngàn kiếp, nước mắt vĩnh viễn không bao giờ được hong khô.
Tôi tự huyễn hoặc mình, đẵng đẵng bao năm. Vẫn là tôi tự ru mình, qua ô cửa sổ ấy, nơi có những tàng cây và ngọn đèn đường cô độc làm bạn. Tôi đã từng cất câu chuyện đời mình ở đó, trong những đêm vô tận, và gió vuốt ve tôi, mang câu chuyện của tôi giấu vào những nhánh cây, để mỗi một lần mưa về ngang đây, là mỗi lần câu chuyện tôi đầy lên. Tôi nghe tiếng rì rào của mưa, làm ướt nhèm ánh đèn vàng vọt, lẫn vào những chiếc lá đang oằn mình vỡ nát dưới chân, lách tách, ẩm ướt, từng thanh âm chậm chạp, đến nỗi tôi tưởng như có thể nắm lấy trong đôi bàn tay mình rồi chợt tan biến đi trong lòng hư vô...
Đêm nay...
Như ngàn vạn đêm khác.
Tôi đánh rơi mình...
Ở đâu?
Những đêm nằm úp mặt vào gió, lại thấy những mảng ký ức màu tàn tro loang lổ, thốc vào lòng từng đợt miên du. Nếu được lựa chọn lại. Liệu tôi có khép mắt lại mà ru mình ngủ quên trước những hình ảnh ấy, vòng tay ấp ôm, nụ cười, và ánh mắt ấy, những con chữ ấy, những lời nói nhớ thương ấy, những khoảnh khắc yêu đương ấy, những con đường hai mùa mưa nắng, những góc quán quen, và vô vàn những phút giây, tôi đã ngỡ chỉ mình tôi, chỉ cho mình tôi... Đâu hay kỷ niệm được mang chia sớt, tôi thành kẻ nghèo túng đến tội nghiệp. Tôi thấy mình đứng chơ vơ ở một góc đời, nhìn vào đó và ghi tạc trong ký ức mình những nỗi đau, mà đi qua cả ngàn kiếp, nước mắt vĩnh viễn không bao giờ được hong khô.
Tôi tự huyễn hoặc mình, đẵng đẵng bao năm. Vẫn là tôi tự ru mình, qua ô cửa sổ ấy, nơi có những tàng cây và ngọn đèn đường cô độc làm bạn. Tôi đã từng cất câu chuyện đời mình ở đó, trong những đêm vô tận, và gió vuốt ve tôi, mang câu chuyện của tôi giấu vào những nhánh cây, để mỗi một lần mưa về ngang đây, là mỗi lần câu chuyện tôi đầy lên. Tôi nghe tiếng rì rào của mưa, làm ướt nhèm ánh đèn vàng vọt, lẫn vào những chiếc lá đang oằn mình vỡ nát dưới chân, lách tách, ẩm ướt, từng thanh âm chậm chạp, đến nỗi tôi tưởng như có thể nắm lấy trong đôi bàn tay mình rồi chợt tan biến đi trong lòng hư vô...
Đêm nay...
Như ngàn vạn đêm khác.
Tôi đánh rơi mình...
Ở đâu?