Những ngày gió nổi...
Cô nghe gió thốc phía hiên nhà, nơi có bức tường rêu trầm mặc năm tháng, đứng im lìm bên cạnh cuộc đời cô. Và cứ thế, nghe những câu chuyện tình, những nỗi khổ, về một tình yêu thánh thiện và vô vàn đâu đó ở đời này. Những mảnh vụn nối tiếp nhau, về sự dang dở và chia ly. Về nỗi nhớ và những gì tưởng như đã xa lắm.
Bỗng trở về.
Như đêm nay...
Giọng nói anh màu trầm, mang gam màu giống bức tường rêu phía trước nhà cô. Mà ngày trước khi mới quen, ngày nào cô cũng bắt anh gọi điện. Đôi khi là hát cho cô nghe những bài tình ca ngắn ngủi, không đầu cuối. "Một chiều trên đồi, anh làm thơ, cỏ biết tương tư, vàng úa...". Rồi tự dưng lạc nhịp đâu đó, anh cười phá lên. Cô ngơ ngẩn ghi tạc vào tim mình những ký ức màu xanh dịu dàng, như tiếng cười ấy. Như giọng nói ấy. Ngỡ đã từng quên.
Và những tin nhắn dài mỗi đêm, ru ngoan những nỗi thổn thức vò xé hai trái tim cách xa nhau cả ngàn cây số. Anh vẫn thế, chẳng nhắn có dấu bao giờ. Cô hay tìm cách trêu anh. Cứ mỗi lần bắt được tin nhắn nào đó không dấu, cô xuyên tạc, rồi ra vẻ ngây thơ vô số tội, hỏi lại anh rồi chỉ chờ có thế, cô cười vang, tiếng cười vắt trong như pha lê mà anh bảo, cả đời này, anh chẳng thế nào mang nó ra khỏi trái tim mình được.
Ký ức cũ ùa về trong cô chỉ có thế. Những nỗi đau cô đã chôn vùi và phủ bụi trong góc sâu nào đó. Thản nhiên đến nỗi đôi khi cô còn mơ hồ, rằng anh đã từng đi qua cuộc đời cô, đơn giản đến nhói lòng như thế. Anh mang tiếng cười của cô rời xa mãi, mang cả một tình yêu, những chất chứa hoài niệm, rồi đành lòng nhạt phai.
Gió thốc giữa đêm, để lại vào lòng cô một khoảng trống lạnh lẽo.
Những tin nhắn từ phía kỷ niệm, là thật, lại như mơ hồ. Vẫn những con chữ không dấu ấy, vẫn những ký tự ngày xa ấy. Cô nghe lòng mình khô khốc. Im lặng. Cô ném vào đêm những mênh mang, mênh mang...
"Chỉ xin em một điều thôi. Là đừng bao giờ thay hình đại diện Facebook. Anh muốn ngắm mãi hình ảnh ngày cũ, là em, là tím, là Vi... "
Cô nhấn phím del, xóa hết những tin nhắn mà ngỡ một trời kỷ niệm. Chỉ lưu lại đoạn tin không dấu sau cùng này.
Hình ảnh avar ấy, là cô, là váy tím dịu dàng, là mái tóc đen thả ngang vai, là ánh mắt hồn nhiên chưa từng chất chứa nỗi đau, là nụ cười hiền như gió, là thạch thảo ngàn đời duyên nợ.
Nhưng là với cô. Và dành cho duy nhất một người.
Không phải là anh...