"Như có người mua hoa bằng tay này rồi tặng tay kia. Như có người đứng giữa núi kêu lên để nghe tiếng mình vọng lại. Như có người lang thang ngoài vườn vắng để thủ thỉ những bí mật riêng mình, những nỗi đau mà nếu ôm kín trong lòng. Sẽ vỡ tan ra..."
-----------------------------------
Tôi một mình đi tìm lại những cơn mơ.
Những đêm dài, thấy mình thua cuộc trong trò chơi đuổi bắt. Của ái tình...
Ngày tháng trượt qua tôi. Nỗi đau ở lại tôi. Như một giấc mơ tôi tự ru mình những đêm thảng thốt. Là cái cảm giác chống chếnh như người gặp cơn say. Mà hẫng hụt chẳng ai vỗ về...
Những con chữ rơi vụn đi mất. Tôi chắp nối những mảnh rời rạc của kỷ niệm, rồi ôm đằng đẵng bao tháng ngày. Nghe cơ thể mình cựa quậy một nỗi đau đang cào xé, từng chút một, dứt tôi ra khỏi những tươi đẹp ấy. Tôi thấy mình rơi vào một khoảng không nào đó, nhịp thở như đứt đoạn, đôi khi tôi thấy sự sống tuột ra khỏi mình, rồi lại lay lắt bám víu. Tôi nghe đời ngoài kia đang trôi...
Đôi môi tôi khô khốc . Thèm đến cháy lòng một nụ hôn ướt, thật mềm. Đủ để khép mắt lại mà vĩnh viễn quên đi những tháng năm dài nhọc nhằn này. Ô cửa sổ tôi những đêm đầy gió, tấm rèm tím buông nhẹ một nỗi thân quen. Nhắm mắt tôi cũng có thể nghe thấy thanh âm của những mảnh vỡ ký ức đang cứa xước vào đêm thênh thang.
Tôi đánh rơi tình yêu của mình. Vào gió. Vào trong những hư vô và tàn dư còn lại của một buổi chiều ấy. Là duyên nợ, hay những dở dang. Là trái tim tôi ngập tràn kiêu hãnh, đến khô đắng từ một ánh nhìn. Nước mắt tôi giấu vào tận cùng của những cơn đau, chỉ nghe thấy lòng mình xa lạ. Cơn giông năm ấy, như trượt qua tôi. Cái nắm tay ngỡ ngàn đời bình yên, giờ nhạt nhòa như mưa sa...
Cơn mơ tôi, là một vùng trời yên lành, tôi trú ngụ những tháng năm rất cũ, và rất xa ấy, để tình yêu tôi đơm mầm những hạnh phúc, nơi một mái nhà, góc bếp thân quen, và căn phòng nhỏ, chứa đựng những lộn xộn, tím ngắt đến hoang hoải. Những đêm dài cắn môi đến bật khóc, tôi ngỡ như hơi thở thân quen đâu đó đang tìm về, vương quanh mái tóc tôi, trên vùng cổ mềm, đôi bờ vai mỏng, và thì thầm với tôi những lời tình tự, như ngàn kiếp, tôi riêng dành. Để mãi mãi, khi những kỷ niệm đã lùi xa vào một góc đời nào đó. Thì tôi vẫn nằm đây, ôm trọn một mối tình, giữ cho riêng tôi và những gì đẹp đẽ nhất, an nhiên đi qua đời mình.
Mùa bên ngoài vẫn trôi. Gió vẫn thổi và những tán cây bàng mùa này đã ngả sang màu tím đỏ. Tôi yêu những lặng buồn, trơ khấc của từng tàng cây mỗi khi mùa sang. Những khi ấy, tôi thường mường tượng ra màu mắt người, trầm buồn như những tháng năm đầy cô đơn. Gần đấy, mà như xa đến diệu vợi. Khung cửa sổ tôi khép vĩnh viễn. Để mỗi mùa trút lá, lòng tôi liệu có thôi không còn đau đáu những mảnh vỡ loang màu kỷ niệm. Và những cơn mơ, có thôi không còn dày vò tôi tội nghiệp, thấy lòng mình trống rỗng, như người bước hụt vào đêm. Ánh đèn vàng ấy, ở bất cứ nơi nào, có hiu hắt đứng trong mưa bay mà nhớ, đã từng có một bàn tay, nắm lấy một bàn tay, hứa sẽ dành riêng, chẳng đổi dời...
Và phố.
Có lẽ ngàn năm vẫn thế. Vẫn trôi trong từng dòng chảy bề bộn ngoài kia. Có lần nào đó, phố chợt giật mình, trong lòng phố đã vắng đi hai người, đã từng cười đùa hét vang giữa thênh thang câu nói yêu thương, để những mái đầu ngoảnh lại nhìn ngơ ngác, hay mỉm cười, nhìn vòng tay ôm xiết chặt, rồi cuốn đi những mê mải, mãi về đâu... Những con ngõ nhỏ, người bảo, cứ đi rồi sẽ có lối ra. Vậy mà tôi loay hoay cả đời, chẳng ra khỏi vũng nhớ con con của riêng mình.
Và thạch thảo.
Là nợ duyên như tự kiếp nào, một mai này không tôi, có còn hoải hoang một màu tím đến nao lòng. Những gánh hàng hoa rong khắp phố, chở màu tím của tôi, đi mãi về đâu...
Và tôi
Tôi một mình, đếm những giọt tàn tro rơi lại nơi phía không nhau. Nếu như biết trước sẽ có lúc vĩnh viễn tay mình tự nắm lấy tay. Nếu như biết trước sẽ có lúc, yêu thương này người đoạn đành mang dành cho người khác, thì liệu những năm tháng thanh xuân ấy, có được lấp đầy những hẫng hụt, hay để một ngày nào đó, còn lại tôi, với những cơn gió nghịch mùa, tỉ mẩn ngồi ôm kỷ niệm, mà chắp nối, mà đau...
Lời hứa nào, như mây bay. Tôi vẫn miên lòng mà ôm lấy, sợ buông ra rồi, mình còn lại gì ngoài những vỡ nửa được mất. Tôi chẳng nỡ xóa nhòa. Một mai này về đâu, đến cả nỗi đau, tôi cũng nghèo túng, những con chữ biết đâu sẽ cạn kiệt. Lòng tôi liệu có còn nghe được tiếng thì thầm của gió, của một nỗi nhớ rất xa, một nỗi quen thuộc. Và một mùi hương xưa cũ đã từng ở lại trong tôi. Như thế.
Tôi một mình đi tìm lại những cơn mơ...
Ở cuối giấc mơ ấy, cuối con đường ấy, là một điều gì đó đang đợi chờ, dẫu chỉ là hư vô.
Nhưng chỉ có thể tỉnh thức, tôi mới để mình thoát khỏi những cơn mơ.
Và chỉ khi bước chân tôi dừng lại, con đường ấy mới vĩnh viễn khép lại.
Những tháng ngày này, hay mãi trở về sau, ở nơi phía cuối ấy, có còn hay không.
Một bàn tay.
Giữ cho tôi đừng tan biến...