Thứ Tư, 30 tháng 1, 2019

"Những hẹn hò từ nay khép lại..."


"Ta thôi không còn hỏi
Thấy tim mình mưa tuôn..."
-------------------------
Ngày 03/01/2019

Cuộc gặp ấy. Là định mệnh. Là số phận. Hay bởi lòng người đang dần khép lại. Em như kẻ vô hồn. Nước mắt không thể rơi dù chỉ một giọt. Nỗi đau lặng vào tầng sâu nào đó bên trong...

Em không nhìn thấy gì. Cũng chẳng biết mình nghe những gì. Chỉ cảm thấy đâu đó trước mắt mình. Hình bóng ấy. Con người ấy.  Là anh đấy thôi. Thân thương mà sao quá đỗi xa lạ. 

Ngày 04/01/2019

Đằng đẵng đang từng giờ trôi qua em. Em thấy sự sống trong mình bị vắt kiệt rồi ném văng đâu đó vào giữa đời. Căn phòng tím vương đầy kỷ niệm, vẫn luôn là nơi bao dung em, trú ngụ những đớn đau, tủi hờn.

 Những ngày kiệt quệ, em nằm yên một chỗ, cơ thể chỉ cần cử động một chút thôi, cũng như ai cào xé rách toạc đi cả những cơn mơ lay lắt. Mẹ khóc. Người đàn bà gần 40 trong em bỗng như trẻ nhỏ, ôm lấy bờ vai mẹ rồi òa lên nức nở. Những lúc như thế này, từng muỗng cháo, từng viên thuốc từ tay mẹ dành cho em, lại càng làm em nhớ anh. Nhớ buổi chiều năm ấy, một người đàn ông đã không ngại ngần đi xe máy mấy chục cây số để mang đến Công ty cho em một hộp cháo sườn và một ít thuốc. Kỷ niệm ấy vẫn ở đây, anh biết không?

Ngày 05/01/2019

Em nhìn vào mắt con. Nhìn nó rón rén đi lại ra vào, như muốn nói điều gì đó với em, rồi ngập ngừng lại thôi. Như thể nó sợ em đau. Đầu em như muốn nổ tung ra theo từng cơn nhức nhối. Mắt em không còn nhìn thấy gì nữa rồi, chỉ muốn khép lại vĩnh viễn. Hình ảnh trước mắt em bây giờ là con trai chúng mình. Nó ngồi một mình nơi bàn học, nhưng em biết nó chẳng học được gì cả. Thỉnh thoảng mở mắt ra, em thấy nó nhìn em. Em bất lực. Em hận mình.

Lần thứ hai trong 9 năm tuổi thơ của nó.

Em tước đi của nó một gia đình. Một người bố...

Ngày 06/01/2019

Chiếc điện thoại nằm im lìm. Chỉ một chút rung lên, hay chuông báo thôi, cũng làm trái tim em thổn thức, rồi òa khóc. Em nhớ bản nhạc chuông quen thuộc mỗi khi gọi anh. "Đã có lúc anh mong tim mình bé lại, để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa. Đã có lúc anh  mong ngừng thời gian trôi, để những dấu yêu sẽ không phai tàn. Nếu không hát lên, nặng lòng da diết. Nếu không nói ra, làm sao biết...".

Mắt em sưng húp lên rồi. Anh sẽ thương em và xót xa em lắm đấy, em biết mà. Chỉ có điều, ngay giờ phút này đây, em không thể gắng gượng được. Em chỉ muốn ở yên một chỗ đấy thôi, nơi chiếc giường của chúng mình này, quen thuộc, và đắm mình vào những cơn đau. Như sợ rằng nếu không đau nữa, thì trái tim em sẽ khô khốc đi. Cảm xúc này đâu dễ cạn kiệt.

Căn phòng của chúng mình vẫn nguyên vẹn. Trong cơn đau, em thấy một nỗi nhớ. Như mơ hồ, lại như rất gần em thôi, chạm vào em, mơn trớn, vuốt ve, như bàn tay anh dịu dàng, rồi bất chợt ở vào một khoảnh khắc em đang khép mắt lại, thấy mình hẫng hụt rồi rơi xuống một khoảng mênh mông nào đó không trọng lượng. Miệng em khô đắng, em muốn hét thật to tên anh nhưng không thể. Chỉ thấy nhạt nhòa gối chăn, rồi khuôn mặt đầy son phấn ấy nhìn em cười vang. Ngạo nghễ...

Ngày 07/01/2019

Nhận được kết quả phỏng vấn ở Công ty mới, với công việc yêu thích như đã từng. Cảm giác khi ấy vẫn là theo thói quen, muốn gọi cho anh cười cười, rồi lừa anh có muốn nuôi em cả đời không? Chỉ để nghe anh trìu mến, em cứ thất nghiệp cả đời đi, có anh đây rồi, cái thẻ tiêu mãi không hết... Em sẽ
âu yếm nhìn anh mà ôm lấy, tự hào đến ngàn đời rằng, mình có thất bại bao nhiêu lần đi nữa, thì ở đây, vẫn luôn có một bàn tay nắm lấy tay em, có một bờ vai cho em tựa vào. Để em thấy mình còn quan trọng biết bao nhiêu...

Nhưng. Giờ chỉ có em một mình. Và anh trong lúc ấy lên nhà xin lỗi mẹ. Mẹ đau đớn lắm, anh biết không? Mẹ luôn thương anh. Nhưng cảm giác bị lừa dối, thì mẹ không quên được. Em biết bao lần căng thẳng với mẹ, với chính gia đình mình. Chỉ để bảo vệ anh, rằng anh không muốn thế, anh không cố tình lừa dối gia đình suốt những tháng năm ấy mà, phải không? Ngay cả những lúc này đây, anh vẫn khẳng định chỉ yêu em trong bất cứ hoàn cảnh nào. Để dẫu sau đó, anh đánh mất cả con người mình, cả cuộc sống của riêng mình vì người ta. Anh cũng cam lòng. Mình không có sự lựa chọn, vĩnh viễn không có sự lựa chọn, chỉ là thế thôi. Không phải anh đớn hèn, không phải anh bạc nhược, không phải anh vì người ta mà lựa chọn bỏ rơi em. Vĩnh viễn không phải. Em không nghe bất cứ một lời nào từ phía thiên hạ, từ bất cứ ai hết, tim em đủ đau rồi, đủ đau rồi. Những ký ức cũ đẹp quá, em nỡ lòng nào làm nát thêm nữa, phải không?

Những món đồ xinh xinh anh mua dành tặng em để đó. Em về phòng, chỉ ngấu nghiến đoạn clip anh gửi. Hình bóng anh, ở trong căn phòng tím này, của chúng mình. Em không tin vào sự thật rằng, từ giờ, sẽ không còn một lần nào anh có thể bước vào lại nơi đây nữa. Nước mắt em mặn đắng đi rồi. Ai ở bên em, mà uống trọn?

Ngày 08/01/2019

 Em vùi mình vào công việc. Như thể chỉ sợ mình rảnh ra chút nào, thì lòng lại nhớ anh thêm phút giây ấy. Em sẽ không chịu đựng nổi. Những lúc như thế này, sao em lại càng nhớ anh nhiều hơn. Kỷ niệm quay quắt hiện về từng chút một. Cào cấu trái tim em đến xước xát. Em đau lắm, anh biết không?

Con đường mỗi buổi hai lần đi về. Chỗ ngã ba đèn đỏ quen thuộc. Em thường cố tình đi chậm lại để đèn xanh vài giây chuyển đèn vàng. Em sẽ đứng lại chờ. Để thêm một khoảnh khắc nữa nhớ anh. Em nhớ những khi phố phường Hà Nội bộn bề, anh thường vượt đèn đỏ rồi cười nói trêu đùa em. Những khi ấy, em khóc một mình và tự hỏi, mỗi khi chở người ta trên phố, trên những con đường quen mình thường đi qua. Anh có nhớ em nhiều không? Có vượt đèn đỏ rồi cười phá lên vòng tay nắm chặt lấy tay người ta như đã từng làm với em? Để bất chợt đâu đó nhìn sắc tím ngang qua đời, lại chỉ tay và thì thầm bảo em, ở giữa thế giới này, dẫu bao la đến mấy, dẫu đông đúc gấp ngàn vạn lần thế này, thì chỉ cần một chút tím lướt nhẹ qua thôi, anh cũng nhận ra, và sẽ giữ lại cho riêng em. Phải không?

Ngày 09/01/2019

Em nhớ anh đến cồn cào, chỉ biết khóc thôi mà không thể làm gì cả. Giá em có thể đập vỡ được cả thế giới này, anh nhỉ?

Những tin nhắn, những cuộc gọi. Em đã cố dằn lòng mình mà đành chịu thua trái tim mình. Em nghiện cảm giác ấy. Thân thương mỗi sáng thức giấc. Mỗi buổi trưa, khi chiều về, buổi tối. Những mong ngóng đợi chờ. Mọi thứ lại ùa về, như chưa từng chia xa...

Ngày 10/01/2019

Em không đếm nổi bao lần mình khóc. Cũng không có cách nào đo những đằng đẵng của triền miên bao đêm không ngủ. Chỉ thấy lòng mình trống rỗng đến quặn nhói. Những ngày tháng cũ theo nhau về. Mùa thì mãi xa. Như anh. Đã xa em thật rồi.

Cơ thể em như không còn là của mình nữa. Chiếc dây chuyền mặt giọt lệ màu tím vẫn ở trên cổ em, trên ngực em. Nỗi nhớ như thắt lại. Em đâu hay những ngày tươi đẹp ở ĐN ấy, lại vĩnh viễn là những ngày cuối cùng của tình yêu này. Lần đầu tiên và là lần cuối cùng, em được anh ghen tuông, với bản nhạc chuông điện thoại em đặt, với cái tên em lưu Anh trong điện thoại. Nằm ôm chặt lấy cơ thể anh giữa đêm ĐN, vùi đầu vào ngực anh, em thấy lòng mình ấm áp, nghe một  nỗi bình yên không thể gọi tên. Cuối cùng thì anh cũng biết ghen, anh có biết chỉ cần nhìn thấy anh như thế thôi, ra vẻ thở dài và vùng vằng với em, thì em đã thấy hạnh phúc như thế nào không? Để rồi giờ đây, tên anh trong điện thoại thôi em cũng không còn lưu là Chồng yêu như ngày nào nữa, những dòng chữ hiển thị, những hình ảnh để làm ảnh nền... Chỉ cần chạm khẽ vào miền đó thôi, em biết mình sẽ đau. Đau lắm...

Em làm sao để cam tâm?


Ngày 11/01/2019

Con bị ngã giữa đường khi đi đạp xe, đập đầu xuống nền bê tông. Mẹ gọi điện cho em khóc mãi. Em thấy tim mình lạc đi. Trên đường về, chỉ biết khóc. Nỗi tủi thân, cô độc giằng xé và dày vò em đến khổ sở. Em ước giá như mình có thể bấm cho anh dù chỉ một cuộc điện thoại thôi, để bật khóc đến ngon lành và im lặng, có lẽ cũng sẽ dễ chịu hơn cảm giác này.

Em nhớ bao năm nay rồi. Mỗi khi có chuyện gì, thì anh vẫn luôn là người đầu tiên em nghĩ về, em tin tưởng. Và giờ đây vẫn vậy, dẫu em chỉ có thể giữ riêng điều ấy. Trong trái tim mình.

Mình giờ ở quá xa rồi, em không có quyền làm xáo trộn cuộc sống của anh thêm nữa. Em phải biết tự lo cho mình, cho con. Như những ngày chưa từng có anh. Phải không?

Ngày 12/01/2019

Balcon tầng 3 hiu hắt gió. 

Cái góc nhỏ bé thân quen ấy, giờ xác xơ như những cơn gió đầu đông, buồn đến chơ vơ. Đất khô nẻ như ngàn năm chẳng được tưới nước. Lá vàng úa, từng cánh hoa héo rũ rụng đầy. Em bật khóc. Nơi này, biết bao lần ríu rít cùng anh phơi đồ, trồng cây, rồi hái hoa.

Cây đậu biếc có lần anh tỉ mỉ hái cho em cả nắm để pha trà, cốc trà màu tím bé xinh, giờ chỉ còn lại trong những ký ức, và nỗi nhớ về một màu tím man mác, đã từng dành cho riêng em. Chậu cây ngót nhật, anh cùng em hái trộm trên đường trở về sau một chuyến đi đầy dỗi hờn. Là những kỷ niệm, mà em ngỡ sẽ đầy lên theo tháng năm. Chẳng đành đứt đoạn... Cây hoa màu tím, thân có gai, bông nở thật to và những cánh hoa thì đâm dài như những tia nắng tím lịm, về phía xa ấy, anh đã dừng xe ở giữa đường, chui xuống ruộng để hái cho em, là những cung đường những tháng ngày anh đưa đón, giờ cũng chỉ còn lại nơi miền nhớ thân quen...

Em là kẻ nghèo túng đến kiệt cùng. Chỉ nỗi đau là luôn đầy đặn. Anh nhỉ?


Ngày 13/01/2019

Em gặp lại anh.

Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy, đôi bàn tay ấy, mái tóc ấy, cơ thể ấy. Mê mải và trọn vẹn. Em nhận ra, càng đau đớn bao nhiêu, thì cái cảm giác khát nhớ ấy càng điên cuồng bấy nhiêu. Anh tiều tụy và râu thì không cạo. Ánh mắt anh mệt mỏi và buồn quá. Em phải làm gì cho anh bây giờ? Hả anh?

Anh từng bảo, mình là hai nửa tách ra từ một cơ thể nào đó rất xa của quá khứ, của ngàn vạn kiếp trước. Em không biết, nhưng những dấu ái hòa hợp ấy, trọn đời này, em chỉ có được ở duy nhất một mình anh. Đến nỗi em ích kỷ luôn muốn giữ những điều ấy cho riêng mình. Rồi ấp ôm mãi mộng tưởng ấy, hy vọng ấy trong suốt những năm đằng đẵng yêu anh.

Để rồi nhận ra. Em đã ru mình ngủ quên quá lâu rồi. Hay hiện thực vẫn từng ngày diễn ra như thế. Chỉ là em cố tình khép mắt lại...

Khu A8 vẫn như thế. Phố HN vẫn đông đúc và ồn ã như thế. Và vòng tay ôm từ phía sau của em quấn lấy cơ thể anh, vẫn bình yên như thế. Chỉ cảm giác xa diệu vợi sao vẫn lẩn khuất đâu đây...

Ngày 14/01/2019

Em đã nghĩ. Rằng mình chẳng cần gì cả. Nếu như cuộc đời không cho phép. Thì mình vẫn sẽ tiếp tục yêu nhau theo cách như này. Lừa dối tất cả. Sẵn sàng làm tổn thương ngay cả những người thân bên cạnh. Của cả anh, và em. Cũng đành lòng. Chỉ vì chữ yêu.

Thùng quần áo anh mua dành tặng em. Theo cái cách quen thuộc như bao năm nay. Em chỉ biết khóc, thử từng bộ đồ mặc nhà, từng bộ đồ lót, vừa vặn và in dấu trên cơ thể em, từng đường nét thanh xuân ấy như vẫn vẹn nguyên riêng dành. Sự chăm sóc, nâng niu, dẫu không thể ở bên như từng hứa. Em sẽ tìm cho mình một cách khác. Cách khác để yêu anh.

Ngày 15/01/2019

Con phố mùa đông vẫn từng ngày trôi ngang đời em. Mọi thứ quen thuộc mà lại dường như xa đến diệu vợi. Đôi găng tay màu tím anh mua tặng em, em mang đi giặt, cả chậu nước phai ra màu tím, em cuống cuồng vắt rồi phơi, chỉ sợ màu tím nhạt đi mất, em còn lại gì cho mình?

Đời hối hả quá. Và đời quên mất em. Anh ạ. Nên em thoải mái khóc giữa lòng phố mà chẳng sợ ai nhìn thấy. Những lúc này, em thấy mình cô độc biết bao nhiêu.

Những ngày giáp tết, phố vẫn bộn bề một màu cũ. Đôi khi bất chợt nhìn thấy gánh hàng hoa rong, chở những đóa thạch thảo tím ngăn ngắt, như nỗi nhớ. Chở cả ký ức, cả tình yêu của em đi đâu...

Ngày 16/01/2019

Em biết tìm lại mình ở đâu bây giờ. Khi giữa những lộn xộn này. Nỗi đau ấy từng ngày một gặm nhấm lấy em. Cơ thể em nhức nhối. Ngực trái như ngàn vạn mũi kim xuyên vào rồi cào cứa. Những yêu thương mỗi ngày, sao có lúc em thấy mơ hồ đến thế.

Anh vẫn là anh đấy thôi, phải không?

Anh không khác đi, chỉ là có những thứ anh bắt buộc phải làm thế. Em hiểu, và em đau...

Ngày 17/01/2019

Em tự hỏi. Liệu mình có thể yêu anh theo cách như này, được không?

Vì anh. Em chấp nhận tất cả. Đến mức đánh rơi mất lòng tự trọng đi đâu rồi.

Rơi cả chính bản thân em về đâu...

Ngày 18/01/2019

Em một mình.

Lang thang siêu thị gần nhà và tự hỏi. Sao mỗi lúc em thấy cô đơn, anh lại thường xa em đến thế. Em gọi món cơm trộn Hàn Quốc. Là lần thứ hai em ăn món này ở đây. Em nhớ, lần đầu ăn, cũng là em một mình, khi đó em giận anh điều gì đó, và mình im lặng. Em cũng đã từng hứa với mình rằng, nhất định lần sau em sẽ không dỗi nữa, và sẽ đưa anh đi ăn món này. Món này chẳng ngon, nhưng là sự lựa chọn đơn giản và dễ chịu nhất ở một nơi như này. Em tưởng tượng, anh sẽ nhăn nhó và kêu ca rằng món trứng ăn kèm được chiên kỹ quá, chín hết cả rồi. Và nếu là anh, anh sẽ dặn dò đầu bếp chiên vừa phải thôi, để em được ăn lòng đào, phải không? Và món này lại rất cay nữa, anh sẽ lắc đầu chê em...yếu rồi cười nham hiểm.

Em bật khóc. Món cơm trộn có đầy bắp cải tím chợt trở nên đắng ngắt. Em nhìn thấy đôi trai gái bàn bên cạnh đang loay hoay sắp xếp đồ để chụp hình. Chắc để up face. Em nhớ những lúc mình bên nhau đi ăn bất cứ món gì, anh cũng làm như thế và vừa xếp vừa bảo nghệ thuật là sự sắp đặt. Rồi khi em chụp xong, sẽ tưởng tượng ra em viết những gì cho từng bức ảnh. Cảm giác ấy, quen thuộc như từ ngàn đời rồi. Anh có nhớ em không?

Ngày 19/01/2019

Trong giông bão đành lòng buông tay nhau.

Liệu mai này khi bình yên trở lại. Còn có chỗ trong lòng nhau?

Ngày 20//01/2019

Em lại giận anh rồi. Em ngốc lắm, phải không? Yêu nhau trong tủi hờn, xa cách như này,. phải khó khăn lắm chúng mình mới lại được gặp nhau vào mỗi chiều chủ nhật. Em thì lừa dối gia đình, còn anh thì nói dối người ta. Vậy mà cảm giác ghen hờn đến nghẹt thở ấy vẫn không thôi làm em khổ sở. Là em ích kỷ không chịu hiểu cho anh, hay tại em quen với những khoảnh khắc có anh trọn vẹn cho mình rồi, không tin nhắn, không gọi điện, cũng không mải mê chạy page trả lời khách hàng. Công việc mới của anh đấy, bận rộn và vì người ta...

Chỉ là em không quen được với con người mới này của anh. Mọi thứ xa lạ tuột khỏi tay em mất rồi. Em trả lại anh tất cả, lời hứa ái ân vợ chồng dành riêng, những gì anh từng làm dành riêng, những thứ anh từng mua dành riêng... Mà giờ đành tan như mây trời. Xa mãi...

Em giữ lại cho riêng mình giây phút ấy. Khi em dỗi hờn bỏ về chờ ở bến xe buýt, nước mắt nhòa phố. Thì anh đến, em chẳng cầm lòng được mà chạy lại gần ôm chầm lấy anh thật chặt, để ngồi sau xe anh mà tựa vai nghe bình yên tràn về. Để được anh dẫn đi mua những món đồ xinh yêu như đã từng chăm sóc. Để lại được ái ân trọn vẹn những nhịp đập hoang dại yêu đương. Như đã từng...

Những lúc này, em muốn quên đi tất cả. Những nỗi đau đang hiện hữu. Đến cả bản thân mình, em đôi khi còn chán ghét, thì liệu em có thể làm được gì đây. Cho anh. Cho tình yêu này...

Mai này đây, những bến xe buýt chẳng còn ai đứng đợi chờ dáng hình quen thuộc. Một lúc nào đó đi trên phố, một mình hay với người ta, nhìn thấy những chuyến xe quen, anh có còn nhớ đã từng hôn em vội vàng ở những nơi kỷ niệm?

Ngày 21/01/2019

Những tháng ngày này trôi qua chật vật quá. Anh biết không? Mỗi ngày nhắn tin cười nói, nghe điện cho anh an lòng, mà lòng em như chết đi rồi. Em muốn gục ngã rồi anh ạ. Nhưng em tự nhủ, phải cố gắng, cố gắng thật nhiều hơn nữa. Vì anh. Vì tình yêu của chúng mình. Em không thể buông xuôi ngay lúc này được, ngoài bản thân mình, còn vì anh. Em không thể để anh phải lo lắng hay dằn vặt thêm nữa.

Yêu thương của em. Nếu một ngày nào đó, em rời xa, hứa với em. Nhất định anh sẽ phải thật hạnh phúc đấy, biết không?

Ngày 22/01/2019

Anh đi taxi về tận Công ty em. Hình ảnh anh ôm bó thạch thảo rồi tay xách túi đồ, vẫn quen thuộc như thế. Em chỉ muốn khắc ghi mãi những phút giây ấy, như ngừng lại để trái tim em được vỗ về, ve vuốt những dịu dàng.

Con đường mình đưa nhau về trên lối cũ. Sự im lặng là bình yên, cũng có khi những nỗi đau đâu đó hiện về. Em lại tự mình xua tan, để có thể trọn vẹn mà tận hưởng những phút giây ấy. Như giấc mơ thôi. Sợ khi tỉnh lại, em mất tất cả, chẳng còn lại gì cho mình.


Ngày 23/01/2019

Em xuống HN. Nỗi chờ đợi vẫn luôn đằng đẵng như thế. Nhưng vĩnh viễn từ những ngày tháng này, trái tim em sẽ chẳng còn yên bình mà yêu thương anh nữa rồi. Và em biết anh cũng thế.

Nhưng những chiếc áo len tím mềm mại như tơ trời ấy, thì vẫn dịu dàng quá, và vẫn luôn dành cho riêng em thôi, phải không?

Cuộc đời này, anh đánh rơi mất bao nhiêu lời hứa, dành cho em, chắc có lẽ anh cũng không còn nhớ nữa. Và em thì chỉ muốn quên đi tất cả, những nỗi đau này, chỉ còn lại đây những yêu thương chồng vợ, cuồng say. Để sau những run rẩy, là cái nắm chặt tay đến mệt nhoài, nghe đời ngoài kia vẫn trôi, dẫu trong tim em là cả một trời trống rỗng...

Ngày 24/01/2019

Mỗi khi khép mắt lại là những giấc mơ kinh hoàng cứ tiếp tục đeo bám lấy em. Khuôn mặt bự phấn ấy, đôi môi và những móng tay được tô vẽ đỏ chót ấy, mái tóc tém nham nhở, đôi mắt được cắt gọt tỉa tót đầy sự căm thù nhìn em và điệu cười vang đến chói tai, là sự ám ảnh em đến cùng cực. Những vụn vặt xấu xí. Em thấy mình kiệt quệ. Không còn nơi nào cho em bám víu.

Những đêm dài không ngủ, em thường hay lục lại những tin nhắn mình đã từng dành cho nhau ở vào một quãng đời rất xa về phía trước ấy. Để tự ru lòng mình. Lời hứa dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng không buông tay nhau. Em tự tìm cho mình lý do, để trái tim thôi không nhức nhối và bao biện cho tất cả những nông nỗi này bằng muôn vàn những mỹ từ. Nhưng rốt cuộc rồi thì, chính em lại vẫn loay hoay trong cái mớ hỗn độn này. Niềm tin vụn nát.

Nhưng thạch thảo thì vẫn tím ngăn ngắt, anh biết không? Anh từng bảo em, đông càng trở lạnh, thì thạch thảo càng trở nên tím. Cũng như em, càng đau đớn thì lại càng đẹp. Đàn bà như em, cũ rồi, nhưng chỉ với anh, em mới vẹn nguyên là mình. Mãi mãi.

Ngày 25/01/2019

Em mơ về những ngày tháng cũ. Những chuyến đi. Những cung đường bất tận. Bình yên trải dài theo khắp dấu chân hai đứa mình. Ở vào một góc đời nào đó, mình có chung một niềm say mê, những sở thích, và cuộc sống này, dẫu giờ ở vào hai phương trời xa lắc, thì em vẫn giữ lại riêng cho mình một ký ức vắt trong và vẹn nguyên như thế. Không ai được phép chạm vào.

Là giấc mơ em về bộ ảnh tình yêu ở Đà Lạt, nơi đầu tiên cả hai cùng từng đến với nhau và là nơi duy nhất trọn vẹn yêu thương. Mãi mãi, những vàng rực dã quỳ, những cung đường mờ sương quanh co, những con dốc im lặng đến yên bình, những ngọn đồi phủ đầy màu sim tím, những heo may lành lạnh đêm dài... Tất cả chỉ còn trong giấc mơ ấy. Những hoang hoải, bất tận. Em nuối tiếc nhìn lại những ngày xưa ấy. Giá như em và anh đừng bỏ lỡ, thì ngày nay, kỷ niệm của mình sẽ đầy lên thêm một chút, và em có cái để mà ôm ấp, mà giữ gìn, dẫu nhìn tình yêu của chúng mình đang từng ngày một, trôi xa mãi xa...

Ngày 26/01/2019

Còn bao nhiêu những điều dang dở chưa kịp làm. Còn biết bao điều chưa thể nói với nhau. Còn biết bao nơi mình chưa được cùng nhau đến. Còn những bữa ăn anh từng nợ em, anh bảo, mai này anh sẽ nấu cho em ăn. Còn nợ nhau cả tiếng gọi thiêng liêng chồng vợ, là người tình, tri kỷ, là bạn đời, là người tình, là cậu mợ trong trái tim nhau.

Anh từng bảo em "Đừng sợ, có anh đây rồi". Nhớ không? Cơn giông năm ấy, mình đã ở bên nhau, cùng nắm tay nhau trải qua rồi. Thì mọi nỗi nhọc nhằn bây giờ, sẽ mãi như gió thoảng mưa sa. "Đã từng đi qua những cơn mưa rừng dữ dội, thì những cơn mưa còn lại, sẽ chỉ là mưa bóng mây..."

Và dẫu cho có trải qua ngàn vạn đắng cay một mình, thì mãi mãi em sẽ neo lòng vào câu nói ấy, để đứng dậy sau những vấp ngã, để dù em có là một người đàn bà bình thường đến thế nào đi nữa, thì trong mắt anh, em sẽ luôn thật mạnh mẽ, nghị lực, và là người đàn bà đẹp nhất, của riêng anh, phải không?

Dẫu con đường này, chỉ riêng mình em bước...

Ngày 27/01/2019

Anh về PY. Đi cùng các anh cùng cơ quan để đi mua đào, loanh quanh chẳng chọn lựa được cây nào ưng ý. Mấy anh em lại đưa nhau đi ăn cá. Những con đường quen thuộc ấy, anh còn nhớ không? Cái thị xã bé nhỏ ngày nào, giờ đã lên thành phố, bề bộn hơn một chút, đông đúc và ồn ã hơn một chút. Nhưng vẫn là nơi ấy, nơi em sinh ra và lớn lên. Cảm giác ấy vẫn quen thuộc như từ những ngày xưa ấy, nơi có bức tường rêu cũ kỹ trước nhà, và chậu quất anh mua năm ngoái, giờ này đã bung tỏa hoa trắng xóa, thơm ngào ngạt. Mùi ký ức cũ kỹ hiện về khiến em bật khóc.

Em lại mềm lòng theo anh về HN. Như những con sóng tràn bờ mạnh mẽ và mê mải, em cào xước vùng ngực anh trong những gọi tên...

Để rồi những rấm rứt tủi hờn lại như chưa từng mất đi. Em lắng nghe anh thủ thỉ trò chuyện như hai tri kỷ, có thể nhìn thấu những nỗi đau tận sâu trong tim mình. Có thể mỉm cười tựa vai nhau những cái ôm bình yên mà đầy khao khát. Có thể quên đi mọi nỗi nhọc nhằn đang từng ngày gặm nhấm. Nhưng không xóa nổi cái hiện thực đang từng ngày dày vò nhau. Và những cuộc điện thoại ngọt ngào hỏi han từ phía ấy. Em thấy tim mình hụt hẫng đi một nhịp dài. Em đau...

Và em nhận ra.

Mình nên trở lại đúng vị trí của mình.

Ngày 28/01/2019

Em đánh mất tất cả rồi. Đánh mất niềm tin, sự hy vọng vào những cố gắng và rũ bỏ những thứ không phải của mình. Từ phía gia đình em. Những giọt nước mắt của mẹ khiến em đau đớn. Những lời nói của em gái như ngàn vạn mũi dao cứa vào đời em. Những tủi hờn. Những hình ảnh ấy hiện về day dứt.

Và em mất anh.

Ngày 29/01/2019

Ngàn vạn lần xin lỗi anh.

Nếu có kiếp sau, xin được làm nốt những gì còn dang dở

Nếu có kiếp sau, nguyện làm vợ anh suốt đời, được sẻ chia những buồn vui nhọc nhằn cuộc sống, được sống chính là mình, nắm tay nhau đi khắp thế gian. Được giản dị mà nằm gối đầu lên tay nhau mỗi tối kể nhau nghe những chuyện không đầu cuối. Được đọc cho nhau nghe những quyển sách đã từng mua. Được bình yên đi bên nhau đi giữa đời này, và tự do ngẩng cao đầu hét to tự hào rằng, chúng mình là vợ chồng của nhau, chỉ là của riêng nhau.

Kiếp này muộn mất rồi, phải không?

Em trả lại anh về nơi ấy, nơi không em. Dẫu cuộc sống có trăm ngàn lần đau khổ, vẫn phải sống cho hết kiếp người. Mọi thứ mong manh quá. Những trách móc, ghen hờn, những khổ sở, đau đớn, những tủi thân, dằn vặt. Từ nay em vĩnh viễn khép lại. Anh đau nhiều không? Anh nhớ em nhiều không? Còn em, em vẫn đau lắm, và sẽ nhớ anh nhiều lắm, đến mức mỗi ngày trôi qua em thôi, là thấy chật vật khổ sở bên mình. Những cuộc điện thoại không trả lời, những tin nhắn không rep. Em đành lòng giữ lại tất cả nơi trái tim mình.

Ít ra trước khi vĩnh viễn xa rời, em đã được gặp và yêu anh như chưa từng được hơn thế. Hạnh phúc dẫu chỉ đo bằng đốt ngón tay, vẫn muốn vẹn nguyên cả đời này. Là vùng bình yên của riêng hai đứa mình, giữ cho nhau.

Rồi mai này đây, khi anh trở lại trọn vẹn hạnh phúc với cuộc sống riêng mình.

Và em, sẽ có một bàn tay khác nắm lấy tay, dắt em đi tiếp con đường còn dang dở.

Thì ở một góc nào đó trong trái tim, mình đã từng ở lại cuộc đời nhau.

Theo cách riêng như thế...

Để một mai. Ở bất cứ nơi đâu giữa cuộc đời này, em sẽ mãi nhớ, có một người đàn ông đã từng mỉm cười nhìn em dịu dàng: "Cuối tuần rồi, mợ có muốn hẹn hò với tôi không..."

Ngày 30/01/2019


"Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa vừa kịp nở lá vội tan, lá vừa chớm mọc thì hoa lại tàn, chỉ thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa, lá và hoa dẫu cùng chung một rễ, vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ… Người ta nói, đó là hoa Bỉ Ngạn.

Ngày ấy, trên dương thế có một đôi uyên ương tình thâm nghĩa nặng. Họ đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, cho đến một ngày chàng trai đi làm ăn xa đã bất hạnh gặp nạn, phải bỏ mạng nơi đất khách quê người.

Linh hồn của chàng trai đi đến bên bờ sông Vong Xuyên, bước trên con đường đỏ rực hoa Bỉ Ngạn mà không khỏi nhớ thương về người vợ chốn dương gian.“Ta không muốn luân hồi, ta phải về với thê tử của ta, nàng vẫn đang đợi chờ ta trở về”.

Chàng trai đến trước mặt Mạnh Bà, nhận được bát canh quên lãng. Anh hỏi Mạnh Bà:“Thế gian muôn màu muôn vẻ, ý họa tình thơ, cớ sao lại bắt tôi phải quên hết chuyện tình cảm xưa cũ?”. Mạnh Bà chỉ mỉm cười không nói, khiến chàng trai càng thêm chua xót. Anh tự nhủ với lòng mình:“Dù phải uống thứ nước vong tình này thì ta vẫn không muốn quên. Sau khi chuyển sinh, ta nhất định sẽ đến tìm nàng”.

Nương tử của chàng trai khi hay tin cái chết của chồng, đã nhiều lần tìm cách quyên sinh. Nhưng lần nào cũng được người nhà cứu sống lại, bởi vậy cô nguyện sẽ thủ tiết cả đời. Cứ như vậy, cô dựa vào việc khâu vá để sinh nhai và ngày đêm hương khói thờ chồng.

Còn chàng trai kia cũng chuyển sinh vào một gia đình nọ, cách ngôi nhà cũ của cậu không xa. Năm tháng cứ thế trôi qua, nháy mắt một cái đã thấm thoắt 20 năm, cậu trở thành một trang nam nhi tuấn tú. Một ngày đi qua ngôi nhà cũ của mình, cậu bỗng thấy một cảm giác thân quen khó tả. Chàng trai liền dừng lại trầm ngâm suy nghĩ, bất giác đôi mắt hướng về phía khung cửa sổ, thấy một quả phụ đang ngồi khâu vá. Cậu không biết đó chính là người vợ hiền thảo của mình trong tiền kiếp, chỉ thấy có điều gì đó kỳ lạ mà cậu không sao lý giải được. Rồi cậu lại bước đi.

Và ngay trong thoáng ngắn ngủi ấy quả phụ bắt gặp ánh mắt của chàng trai trẻ. Dẫu tướng mạo của chàng đã khác xưa, nhưng quả phụ vừa nhìn thấy liền hiểu ra tất cả. Cô nước mắt tuôn rơi, run rẩy không nói nên lời: Chàng đã trở lại rồi!

Sau đó, quả phụ vì nỗi nhớ thương chồng mà lâm bệnh qua đời. Khi xuống dưới Hoàng Tuyền, gặp Mạnh Bà, quả phụ liền hỏi: “Lão bà bà, có phải trước đây có một nam tử từng nói với bà rằng chàng sẽ không quên tôi, sau khi luân hồi sẽ nhất định tìm tôi phải không?”. Mạnh Bà gật đầu khiến quả phụ càng thêm đau buồn. “Chàng đã đến, vì sao lại không nhận ra ta, không nói với ta một lời?”.Mạnh Bà thấy quả phụ chưa dứt được trần duyên, bèn nói:

“Duyên phận của hai người đã hết, chia ly cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng thấy cô không đành lòng, ta sẽ cho cô được gặp lại anh ta lần nữa. Tuy nhiên, cô sẽ phải ở đây chịu khổ 20 năm rồi mới được chuyển sinh vào kiếp sống tiếp, cô có nguyện ý không?”.

Thế là cô được Mạnh Bà giao cho việc nhổ cỏ bên bờ hoa Bỉ Ngạn. Kỳ thực ở đó không hề có cỏ, nhưng trong mắt cô luôn nhìn thấy cỏ dại, và vì thế mà cô cứ nhổ mãi nhổ mãi, vĩnh viễn cũng không hết được.

Hai mươi năm sau, Mạnh Bà đưa cô đến trước cửa luân hồi và dặn rằng:“Cô hãy đứng ở đây đợi một chút, người cô chờ 20 năm sắp đến rồi”.

Cô gái đứng đó như ngồi trên đống lửa, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. 20 năm qua, nỗi giày vò khắc khoải như thấu tận tâm can. Cô đã phải chịu đựng biết bao đau khổ chỉ để chờ đến phút giây này, gặp lại người chồng mà cô vẫn hằng mong mỏi.

Cuối cùng chàng cũng đến, nước mắt cô lã chã tuôn rơi.

Nhưng, người mà cô đã dành cả 20 năm đằng đẵng dưới âm gian để đợi chờ, lại tỏ ra thờ ơ lãnh đạm. Cô không thể chịu được nữa, bèn níu tay chàng: “Chàng đã quên ta rồi sao?”. Chàng trai dửng dưng nhìn cô, như nhìn một người xa lạ, anh đón chén canh vong tình của Mạnh Bà và uống cạn, rồi anh bước vào cửa luân hồi.

Ái tình là chi đây? Đau khổ cả một đời, nhung nhớ cả một đời, lưu luyến cả một đời, chẳng phải cuối cùng rồi cũng theo chén canh Mạnh Bà mà tan vào hư vô hay sao? Tình ái cũng giống như đóa hoa Bỉ Ngạn kia: Mỹ lệ kiều diễm đấy, nhưng chóng tàn; có hoa có lá đấy, nhưng vĩnh viễn chẳng thể ở bên nhau.

Người ta nói, hoa Bỉ Ngạn là loài hoa có độc, cho nên ái tình cũng là một thứ “độc dược”, khiến những ai chìm đắm trong đó phải đau khổ day dứt cả một đời.

Người ta nói, hoa Bỉ Ngạn là loài hoa nơi địa phủ, cho nên những ai không thể bước qua được ái tình sẽ chỉ khiến tâm hồn chôn vùi trong dĩ vãng.

Người ta nói, hoa Bỉ Ngạn là loài hoa rực lửa, cho nên tình ái mới khiến người ta say đắm nồng nàn. Chẳng phải người đời vẫn hay nói “tình yêu rực lửa”, “tình yêu cháy bỏng” đó sao? Nhưng thiên tình sử nào, cuối cùng rồi cũng trái ngang."
---------------------
Những hồi ức này, dẫu có đau thương. Em vẫn nguyện giữ cho riêng hai ta. Mãi mãi...