Thứ Hai, 18 tháng 2, 2019

"Người đi qua đời tôi. Không nhớ gì sao người..."


"Em hát trên cánh đồng
Cánh đồng không còn hoa cúc vàng mới nở...
Bàn tay người trong gió
Quờ nắm sương mai trắng tóc trên đầu..

Đôi mắt lạnh thuyền câu
Nắng chiều nhạt nhòa chỉ còn tình ấm lửa?
Sông dài hút gió
Miền hư vô cũng hóa bồng bềnh

Em hát cho một miền xanh
Rừng đã thắm môi hồng lên như lửa
Anh nhặt từng lá khô trong gió
Thắp yêu thương
sưởi ấm hồn người...

Miền xa cũng là miền khát trong đời
Miền gần cũng là miền chân trần tắm gội
Phù sa ngấn sương bao đêm ùa tới
Và bao nhiêu hoang vắng bỗng úa vàng

Ai là cơn gió rét đi hoang?
Thôi mải miết giữa đời em mắc nợ
Đi tìm hoa giữa ngàn ngày sương gió
Mùa đông tràn những dự cảm vu vơ

Thiếu phụ mùa đông
Đong đầy sương trắng
Em hát cho hoa vàng nắng
Anh với mùa đông rủ lá khô về..."

------------------------------------

Anh. Có nhớ bài thơ này, trong một khoảnh khắc nào đó rất xa của quá khứ, anh đã gửi cho em. Lúc đó, lòng chúng mình còn xanh màu của hy vọng, và tràn đầy nắng của bình yên. Trọn đời chẳng ai ngờ được rằng, về sau này, và giờ đây, chỉ còn mình em ngồi nhặt nhạnh từng con chữ, đọc từng câu thơ đứt đoạn, ghép những ngày tháng nhọc nhằn, kết thành ký ức, làm cứu cánh cho đời mình...





Ngày 31/01/2019

Anh về với em. Một buổi chiều im gió.

Con phố nhỏ trong lòng thành phố nhỏ. Không thay đổi gì nhiều, phải không? Em biết anh sẽ vẫn nhớ những ngõ ngách, những lối rẽ, mà đã biết bao lần anh về. Mình cùng nhau đi chợ mua đồ ăn. Quán bà bán chè nữa, mình đã từng cùng nhau ăn rất nhiều lần. Bây giờ vào đông rồi, những cốc chè đỗ đen mát lịm đã được thay bằng những chiếc bánh khoai, bánh chuối nóng hổi. Và em nhớ những buổi trưa hè, mình trốn con không ngủ, đưa nhau ra quán, em hạnh phúc nhìn anh ăn rồi trêu bà bán chè. Những nụ cười khi ấy, trọn đời em chẳng bao giờ nghĩ rằng giờ đây phải đánh đổi bằng biết bao nước mắt...

Bờ hồ ở đây vẫn vậy. Những ngày cuối năm, đào nhiều lắm. Và em yêu vô cùng cái cảm giác thân thuộc, khi ngồi sau xe anh đi chợ Tết. Em tưởng tượng, nếu như mình ở cùng một nhà, thì chắc anh sẽ mua hết cả thế giới về cho em mất. Nhưng giờ đây. Cảm giác bình yên vẫn còn nguyên vẹn, mà em chẳng thiết tha điều gì thế. Hả anh?

 Cơ thể ấy, vòng tay ấy. Những miệt mài đan xen. Những hoang say đến tận cùng mê mải.

Sao em lại nhớ anh nhiều thế. Nhớ ngay cả khi được anh ôm trọn trong lòng mình. Em thổn thức, chỉ muốn khóc, sợ rằng những phút giây như này chẳng còn được bao lâu. Mà đời thì quá đỗi xa. Em sợ mọi thứ sẽ tan biến đi. Sợ cái hiện thực đang từng ngày dày vò lấy em và cảm xúc ấy sẽ khiến em ngạt thở. 

Anh bảo mọi thứ vẫn vậy. Nếu có khác đi, thì chỉ là do em. Như cái cách đợi chờ một người. Dẫu trong im lặng, hay vô vàn lời nói. Sự sẻ chia mình đang cố gắng từng ngày một dành cho nhau. Và dù có ngàn vạn lần đau đớn, thì em vẫn luôn biết ơn những gì anh đang riêng dành.

Chuyến xe buýt cuối chiều chở anh đi xa em mất rồi. Cảm giác ấy khiến em đau đớn, như mất mát đi một thứ gì đó quý giá lắm, em không thể gọi tên. Chỉ biết khóc giữa những bộn bề này... 

Bữa cơm tối đắng ngắt trong miệng em. Em chẳng biết mình ăn gì nữa. Mẹ nhìn em thở dài. Các dì nhìn em không nói. Em ước giá có thể đập tan những phút giây như trở nên đóng băng này.

Biết bao giờ. Em tìm lại được những tháng ngày quen thuộc. Như hơi thở. Như cuộc sống anh mang vào em, đã từng...

Ngày 01/02/2019

Đã 27 tết rồi đấy anh nhỉ? Lòng em thờ ơ trước những rộn rã sắc màu, những ồn ã nhộn nhịp, tất bật của những ngày cuối năm. Nỗi nhớ về anh chiếm trọn mọi suy nghĩ và các giác quan của em rồi. Em biết phải làm gì đây? 

Gần một đêm dài, được nhắn tin với anh, thủ thỉ với anh biết bao chuyện không đầu cuối. Thỉnh thoảng nghe những câu trách móc, ghen hờn, ở phía này, em lại quên đi những đắng cay, tủm tỉm cười, hình dung ra khuôn mặt anh khi ấy. Em yêu những khoảnh khắc giận hờn đáng yêu này, để em còn thấy được rằng, giữa bao nhiêu đắng cay nhọc nhằn, mình vẫn có thể giữ cho nhau trọn vẹn những cung bậc cảm xúc. Để em thấy mình còn quan trọng biết bao nhiêu. Để nỗi đau này, lắng lại và thôi trong lúc này không làm em khổ sở...

Con dốc nhỏ gần trường cấp ba nơi ngày xưa em học, giờ mỗi lần hai buổi đi làm về, đã giăng đầy những chiếc lồng đèn đỏ. Buổi tối em đi một mình. Giữa đông lạnh. Và em nghĩ đến anh. Nếu anh đi cùng em, anh sẽ nói rằng những chiếc lồng đèn ấy đỏ một cách...vớ vẩn. Lẽ ra nó phải màu tím mới đúng. Và chỉ cần nghĩ đến lúc ấy thôi, là em đã bật khóc. Em tưởng tượng đến con phố Hội An, mình đã lỡ hẹn cùng nhau mất rồi. Nếu mình cùng nhau ở đó, em sẽ chỉ cho anh thấy những con phố đèn lồng rực rỡ sắc màu, nhưng bình yên dịu dàng lắm. Vì nơi ấy không có chỗ cho những ồn ã, mệt mỏi. Chỉ có một bàn tay, nắm lấy một bàn tay. Không rời...

Ngày 02/02/2019

28 Tết.

Anh cùng bố mẹ lên tảo mộ. 

Thời gian qua nhanh quá, phải không? Chỉ riêng cái cảm giác quen thuộc này là vẫn còn đó, trong tim em. Năm trước, hai đứa mình cũng lăng xăng dọn dẹp giúp mẹ anh. Được nói chuyện với mẹ, nghe mẹ hỏi han. Được bối rối, ngượng ngùng nhìn anh. Rồi được anh dắt tay đi giữa những thiêng liêng đất trời này. Năm nay, có cả bố. Em sợ lắm, biết không? Bố mẹ bao dung nên không mắng. Nhưng trong lòng họ sẽ buồn nhiều lắm. Em thấy mình có lỗi, thật tệ anh ạ.

Lần đầu được gặp bố anh. Em lo lắng đến thắt tim lại. Chỉ sợ bố sẽ mắng, hoặc sẽ...im không thèm nói gì. Cầm cái giẻ phẩy phẩy được một xíu, mà chân tay thì run rẩy. Đứng cùng anh trước những ngôi mộ tổ tiên, cho mẹ thắp mấy nén nhang , rồi hai đứa đứng chắp tay một lúc. Cảm giác này, vẫn ngàn đời ấm áp và thiêng liêng như thế. Để đến khi em chào bố mẹ anh, nghe bố mẹ chúc Tết, dẫu biết chỉ là phép lịch sự thường ngày, nhưng lòng em vẫn không thôi cảm động. Lời xin lỗi định nói ra, nhưng lòng em nghẹn lại. Những ngày đã qua, thực sự cả em và anh, ngoài sự đau đớn cho chính bản thân mình, còn để gia đình mình thật buồn khổ. Em thấy mình có lỗi nhiều lắm. Mà tình yêu ấy, nỗi nhớ ấy, vẫn không chịu rời bỏ em thế này...

Cái nắm tay ấm áp và bình yên ấy. Nụ hôn vội vàng và ngọt ngào ấy. Em sẽ giữ cho riêng mình mình.

Thạch thảo vẫn tím mỗi khi đông về.

Và em. Em biết mình sẽ phải thật mạnh mẽ. Để những tháng ngày tới, dẫu chẳng còn có anh bên cạnh. Em vẫn sẽ luôn sống thật tốt. Thật ngoan. Và thật xinh. Như những đóa thạch thảo mang màu nỗi nhớ. Như tất cả những gì trong trái tim anh. Dẫu có qua bao giông bão, vẫn vẹn nguyên dành cho riêng em. Như thế. 

Không được khóc. Em đã tự dặn lòng mình rồi. Sẽ không được khóc. Anh biết, anh sẽ đau...


Ngày 03/02/2019

Mẹ muốn em đi cùng mua đào. Em tần ngần mãi. Không một chút hứng thú. Chỉ thấy nỗi buồn nào đó vẫn vương quanh em. Khiến em thờ ơ với tất cả mọi thứ. Nhưng rồi chẳng nỡ từ chối mẹ, cả sự hào hứng của con. Em lại đi.

Bờ hồ ngày 29 Tết đông vui và nhộn nhịp. Đến hôm nay thì đào từ khắp nơi đã đổ về rồi anh ạ. Lối đi chật cứng người, muôn ngàn đào hoa khoe sắc. Em tưởng tượng nếu có anh ở bên, hai đứa mình sẽ dắt tay nhau. Anh sẽ nhìn từng cây rồi chỉ trỏ, bình luận, đôi khi là thật vớ vẩn, rồi lại cười phá lên. Cũng có khi là say mê nhìn những nụ hoa phớt hồng đang chúm chím giữa trời đông, hay những con ong nhỏ bé cần mẫn hút mật. Em đi bất cứ đâu, làm bất cứ gì, cũng chỉ nhớ đến anh thôi. Em biết phải làm gì bây giờ, hả anh?

Tôm bảo, bố mà ở nhà mình thì bố sẽ mua cho con một cây quất thật to. Em chỉ muốn bật khóc. Cảm giác sao lạc lõng, cô độc đến thế...

Mẹ ưng một cành rất to, thật nhiều nụ. Em mua cho mẹ rồi bảo thằng bé bán đào chở về. Chưa năm nào em mua cành đào bé. Lúc nào cũng phải rất to và phủ kín một góc phòng khách. Để những màu hồng phai nở bung dịu dàng, em sẽ nhớ anh nhiều hơn. Và những kỷ niệm theo đó lại trở về. Và năm nào cũng vậy, mỗi lần chở đào về, là một lần nghe bố càu nhàu, càu nhàu cho đến khi nào cắm rồi buộc xong xuôi thì thôi. Anh có thể hình dung ra, vì anh cũng hiểu bố quá rồi phải không? Em cũng chẳng thiết tha nhiều. Đôi lúc nghĩ cuộc sống này, chẳng còn vì mình nữa rồi anh ạ.

Em nhớ nhiều hơn những ngày tháng cũ. Mỗi khoảnh khắc trôi qua em đều trở nên dài đằng đẵng. Mẹ biết em buồn, nên cứ rủ em đi chợ, để em nguôi đi. Nhưng những bề bộn này, những đào hoa này, những sắc màu tết này, chỉ làm em nhớ anh hơn, chỉ làm em tủi thân hơn. Em hay tự hỏi, không biết mỗi ngày bên ấy, anh làm gì, đi đâu. Em mỗi lần mở tin nhắn, đọc mà chỉ biết khóc. Cảm giác cũ ùa về. Em muốn anh nhắn nhiều hơn, kể cho em mỗi ngày anh như thế nào, để em được nhìn cuộc sống của anh và dẫu chỉ cảm nhận từ một phía, em cũng sẽ đỡ thấy xa anh hơn. Nhưng em biết, anh sẽ sợ em buồn, anh sợ em đau, mỗi khi kể đi đâu hay làm gì với người ta, phải không? Và trong những lúc ấy, em thì vẫn luôn một mình. Như thế này... Và lạ lắm. Có những lúc, em muốn ríu rít kể cho anh nghe những câu chuyện không đầu cuối, ở bên phía em, là cuộc sống của em đang trôi từng ngày, ra sao. Những bữa cơm em nấu. Lúc em nhặt rau, rửa bát, giặt giũ. Hay lúc em lên balcon phơi đồ. Những bông hoa tim tím bé xinh bắt đầu bung nở. Những bức ảnh em mặc đồ mỗi ngày anh mua... Em đều chụp lại, nhưng tần ngần giữ riêng, chẳng gửi. Lòng khát khao muốn được biết, nếu em im lặng như này mãi, thì anh vẫn sẽ nhớ em chứ? Anh vui, anh ổn với cuộc sống riêng mình. Mà sao, em đau...

Tết năm nay em chẳng còn làm mứt dừa tím nữa.  Cũng không muối dưa giá nữa. Những điều ấy. Em làm cho riêng anh. Bằng cả trái tim và tính yêu của mình. Mà giờ thì hẫng hụt như trôi thật xa mãi nơi đâu mất rồi.

Nhưng chẳng sao cả. Em cũng không biết phải làm sao nữa. Chỉ lòng là rối bời lên anh ạ. Em trọn đời này, mãi sẽ vẫn thế, anh nhỉ? Anh thường bảo em, gần 40 rồi đấy, em định mãi như này sao, người lớn chút đi. Thế mà em, chỉ muốn được là người phụ nữ bé nhỏ mãi, giận hờn, nũng nịu mãi. Trong lòng anh thôi...

Ngày 04/02/2019

Vậy là đã sang 30 Tết rồi đấy. Anh ạ.

Em nhặt một chồng rau cải ngọt. Rau cải cúc cao chất ngất. Rồi xếp gọn từng loại vào túi. Mẹ bảo để dành mùng 2 mấy mâm ăn lẩu. Năm nào cũng vậy. Đến mức em chẳng còn hào hứng với quây quần gia đình ăn uống nữa. Chỉ thấy mệt mỏi và trống rỗng. Em ích kỷ quá phải không? 

Sáng nay bố mang bộ ấm chén hoa cỏ tím ra bày. Em ngẩn ngơ đến thẫn thờ. Nhớ anh. Cái cảm giác này quen thuộc quá. Em biết phải làm gì. Để ru lòng bây giờ. 

Mẹ đưa cho em bó violet cùng vài bông hồng cắm bàn thờ còn thừa. Em cắm một bó để bàn phòng ăn. Cắm lẫn vào nhau anh ạ. Vì mẹ bảo thế mới đẹp. Em lại nhớ mẹ anh. Cũng hay có thói quen cắm hoa kiểu đó. Các mẹ có thói quen...vớ vẩn giống nhau, anh nhỉ? 

Năm nay chẳng còn người đàn ông nào ôm bó ly lên tặng mẹ. Cùng vài bó violet tím thật to cho em nữa rồi. Lọ thạch thảo trên phòng. Hôm nay đã úa tàn. Em chẳng nỡ bỏ. Em để đó. Để tự tưởng tượng rằng. Anh vẫn ở đó thôi. Vẫn giữ thói quen mua hoa cho em cắm. Như là cách em neo trong ký ức mình. Chẳng nỡ rời...

Hôm qua đi siêu thị mua ít đồ cho mẹ. Em nhìn thấy một chiếc áo mưa hoa nhí màu tím man mác. Em biết, nếu anh đi cùng em, thì nhất định anh sẽ mua cho em. Như cái cách anh mang cả thế giới màu tím dành cho riêng em vậy. Nhưng giờ thì chỉ có mình em, lặng lẽ bỏ chiếc áo mưa vào giỏ đồ. Mà chỉ muốn khóc. Sao em làm gì cũng nhớ anh thế này. Hả anh? 

Đường phố ngày cuối năm. Ồn ã và nhộn nhịp. Em tìm đâu cũng không thấy bóng dáng anh thân quen nữa rồi. Ngay cả khi trở về nhà. Em cũng thấy mình xa lạ. Tiếng nhạc xuân inh ỏi đến chói tai. Đồ ăn ngập nhà. Em như một cái máy. Ra vào tất bật. Và lòng thì không nguôi thổn thức. Em thèm được trốn đi đâu đó. Như là TĐ. Kỷ niệm đầy mây ấy sẽ theo nhau gối đầu. Làm tràn lên những phút yên bình trên từng sợi tóc. Nhấm nháp chút kẹo ngọt. Uống một tách trà nóng. Rồi nằm trong lòng nhau kể nhau nghe chuyện đời...

Em mua một bó hoa mùi. Anh ạ. Năm nào cũng vậy. Em đã từng kể anh nghe thói quen này chưa?Chắc là chưa rồi. Vì em...dỗi mà. Luôn dỗi hờn anh mỗi khi Tết về. Là nỗi tủi thân, cô độc em nơi này. Chỉ muốn im lặng mãi. Cho anh phải dày vò khổ sở. Để anh thương em và nhớ em nhiều hơn.  Thói quen đó vào mỗi cuối năm. Chiều 30 Tết. Từ lúc Tôm còn bé. Em đã giữ đến tận bây giờ. Một bó hoa mùi trắng. Được nấu với nồi nước nóng thật to. Chỉ dành cho hai mẹ con thôi. Vì cả nhà ai cũng bảo em vẽ chuyện. Rườm rà. Nhưng chẳng sao cả. Phải không anh? Em thích hương hoa mùi già. Thơm nồng. Đượm mùi đồng quê của những ngày xa ấy. Của tuổi thơ. Được ướp lên người. Lên cả mái tóc. Mọi bụi bặm những ngày cũ sẽ được rửa trôi. Nỗi buồn sẽ qua đi. Chỉ còn lại những yên bình. Em tin rằng nếu anh ở bên em. Anh sẽ tắm cho em. Dịu dàng và tỉ mẩn múc từng gáo nước mùi thơm ấm nóng. Đổ tràn lên cơ thể em. Da thịt sẽ thơm mùi hương yên bình ấy. Có lẽ em già thật rồi. Nên đắm mình vào những xưa cũ. Cuộc đời hiện đại này. Xa lạ với em quá. Anh biết không? 

Nhưng em biết. Em có đau đớn như nào đi nữa. Thì anh cũng đã xa em thật rồi. Tự huyễn hoặc mình đến mấy. Thì em cũng không thể nào chối bỏ sự thật rằng. Mình là hai cuộc đời. Tách biệt. Ngay cả những yêu thương chung. Cũng không còn giữ nổi...

Đêm giao thừa 

Mùi hương trầm quyện vào gió. Quẩn quanh khắp nhà. Nhà vẫn như mọi năm. Anh ạ. Tôm ngủ đến sát giờ thì được mẹ gọi dậy. Chạy ra ngõ xem bắn pháo hoa rồi về nhà xông nhà cho mẹ. Cả nhà sẽ ngồi trò chuyện. Mừng tuổi. Trao nhau những câu chúc an lành. 

Em nhìn từng dòng pháo hoa trôi trên không trung. Bật khóc. Bao năm rồi. Mình đón giao thừa ở hai nơi không nhau? Anh giờ này có nhớ em. Nhiều không?

Tôm nắm chặt tay em. Trong suốt 15 phút hai mẹ con đứng ở đầu ngõ xem bắn pháo hoa. Tay nó ấm nóng. Sự yên bình tự lúc nào đó bất chợt về trong em. Em cảm giác như mình được nắm tay anh. Và thì thầm những câu yêu thương bất tận...

Anh. Có nghe thấy truyền hình trực tiếp trên TV bài hát Thanh xuân không? Em nhớ anh quá. Em phải làm sao? Hả anh? 

Còn biết bao điều em muốn nói với anh. Muốn kể anh nghe. Nhưng lại dằn lòng mình xuống. Em sợ mình khóc trước mặt mọi người. Chỉ muốn trốn mãi trong phòng. Nghe anh hát. Và khóc. Và nhớ anh. Năm mới sang rồi. Nhưng có ý nghĩa gì đâu. Khi bắt đầu từ những ngày tháng này. Em phải sống một cuộc đời khác. Không có anh..

Ngày 05/02/2019

Mùng 1 Tết

Trời loang nắng. Lòng em thấy mệt mỏi quá đỗi. Sau một đêm thức trắng, mà biết bao đêm thức rồi, có sao đâu anh nhỉ? Biết ở bên ấy, anh có nghe được nỗi thổn thức không nhau, đang vò xé em từng giờ, từng phút...

Em lại dọn dẹp, nấu nướng cùng mẹ. Cảm giác này vẫn ấm cúng và quen thuộc như bao năm, mà sao em thấy chông chênh đến thế. Mâm cơm cúng tầm trưa là xong. Hôm nay em mặc chiếc váy Nem màu tím anh mua, em gầy đi nên mặc gì cũng rộng rồi anh ạ. Nhưng em nhớ lời anh, không bóp vào. Vì nhất định em sẽ phải lấy lại cân, nếu em gầy quá, anh ôm sẽ rộng vòng tay. Cơ thể em là của anh mà, phải không?

Em lại giận hờn anh rồi. Vừa mới nhắn tin cho nhau vào thời khắc giao thừa hôm qua. Rằng một năm mới sẽ chỉ có niềm vui, nhớ thương và yêu thật nhiều, dẫu có xa cách đến thế nào đi nữa. Vậy mà chỉ vì tin nhắn trêu đùa của anh cho người cũ, em thấy lòng mình tức tối, em lại đay nghiến, dằn vặt, làm anh khổ sở. Nhưng cảm giác tim đau nhói này, em không quên được. Chỉ biết khóc, và nhớ anh. Không nguôi... 

Từ lúc yêu anh cho đến giờ, Tết nào với em cũng buồn như thế này, anh ạ...

Bố mẹ đi chúc Tết hết rồi. Em ở nhà quanh quẩn một mình với con

Còn anh, ở bên ấy, có phút giây nào nhớ em không? Có biết em đang tủi hờn, đang khóc vì nhớ anh không. Em thật ngốc, ngay cả đớn đau khóc lóc, hay dỗi hờn thôi. Em cũng đâu còn có thể. Mỗi một khoảnh khắc chiếc điện thoại rung lên tiếng báo tin nhắn quen thuộc, em lại ngấu nghiến. Những chuỗi ngày lê thê, chỉ biết chờ đợi. Lặng lẽ nơi này, mình em.

Tết làm gì? Để bao bộn bề cuốn mình đi xa nhau mãi.

Ngày thường chia xa. Còn chưa đủ sao?

Ngày 06/02/2019

Mùng 2 Tết

Các dì. Các cháu. Họ hàng trên quê. Như mọi năm ngày này lại tập trung ở nhà em. Chắc anh bên đó cũng thế phải không? Ngày này sẽ đưa gia đình về bên kia. Chắc anh cũng vẫn sẽ nhớ em nhiều lắm. Em tin thế. Vì em cũng đang rất nhớ anh. Cuộc sống là vô vàn những ràng buộc. Trách nhiệm. Anh nhỉ?

Những ngày này mệt mỏi quá anh ạ. Em thèm được bình yên. Xa rời hết những bộn bề này. Những bữa ăn ngập ngụa bia rượu, thịt cá, giò chả, người người cười nói chúc tụng nhau. Mà em chỉ nghe lòng mình đổ về những về ngày xưa ấy. Anh có nhớ TĐ nhiều không?

Mùa này, trên đó chắc đẹp lắm đấy.  Em nhớ những con đường quanh co, đi một lúc đã hết cả cái thị trấn nhỏ bé. Mà mỗi lần trở lại, thấy cảm xúc vẫn như mới. Như là lần đầu tiên ấy, dưới con dốc nhuộm ánh đèn vàng về đêm. Anh đã cõng em và hét vang giữa những lành lạnh phủ mờ ba tiếng Anh yêu em. Em trên lưng anh, ôm chặt lấy cổ anh, ngửi mùi hương đàn ông ấm áp, và run rẩy trong những khoảnh khắc đầu tiên hai đứa mình được là của nhau, trọn vẹn. Anh có nhớ...2 giây không? Để đến tận bây giờ, vẫn neo trong ký ức em những ngày xa ấy. Biết bao giờ được quay về...

Còn hiện thực thì ngày nào em cũng mặc đồ anh mua, những bộ đồ mặc nhà thật đẹp và thật thoải mái, em thôi không còn váy áo điệu đàng, chỉ vì chẳng đi đâu. Ngày ra vào dọn dẹp, nấu nướng với rửa bát. Năm nào cũng vậy. Anh thường bảo, anh chỉ thích em chăm sóc gia đình, và chăm sóc anh thôi. chẳng muốn em làm điều này với bất cứ ai cả. Lúc đó, em bật cười thấy sự ghen tuông của anh thật đáng yêu. 

Ngày nào em cũng nhớ anh. Mỗi phút giây. Có lúc nỗi nhớ ấy dịu dàng, dịu dàng. Lại có lúc cồn cào quặn thắt khiến em nghẹt thở. Em mơ về quá khứ, những vui buồn, giông bão đã từng đi qua trong đời mình. 

Nếu biết yêu nhau, là cả đời đau đớn trong xa cách như này.

Thì ngày đó, liệu cả hai chúng mình, có đủ can đảm từ chối bước vào cuộc đời nhau?

Ngày 07/02/2019

Mùng 3 Tết.

Gần như cả đêm thức trắng để nói chuyện nhắn tin với anh. Anh bảo, ít ra những tháng ngày này, mình được quay trở lại những ký ức ấy. Là những háo hức, mong chờ, màn đêm tĩnh lặng buông. Ở hai phương trời, có hai nỗi nhớ... Anh chia sẻ với em nhiều hơn, về những nỗi đau khuất kín, như sợ rằng, mỗi một phút giây thôi, nếu như không nhắn, thì sẽ cả đời này hối tiếc. Cuộc đời mình bỏ lỡ bao nhiêu những tháng ngày rồi, anh đếm được không?

Luôn là nỗi cảm động vì ở vào bất cứ hoàn cảnh nào, anh vẫn luôn cố gắng, vì em. Dẫu biết mình còn cần vô vàn hơn thế, hơn thế...

Mái tóc em đã dài chấm quá vai. Em nhớ anh đã từng bảo em trong ánh nhìn yêu thương. Rằng, em nuôi tóc dài đi, vì anh thích thế. Và em, mỗi ngày, vì anh, sẽ biết nâng niu chăm sóc mái tóc mình hơn. Vì em còn cần anh, cần cảm giác được bàn tay anh khi vuốt ve, hoặc luồn những ngón tay nhẹ nhàng qua những sợi tóc em. Người đàn bà trong em, dẫu có bình thường đến thế nào đi nữa, có trải qua bao tổn thương, thất bại và những vấp váp cuộc đời. Thì với anh, em vẫn luôn là người đàn bà đẹp nhất, và dịu dàng nhất trong mắt anh.

Ngày 08/02/2019

Em bắt đầu đi làm buổi đầu năm, sau mấy ngày Tết dài đằng đẵng. Mọi thứ vẫn vô vị như thế.

Chỉ có nỗi nhớ của em về anh. Là điều rất thật trong trái tim mình, em không có cách nào chối bỏ được.

Nhưng, em cô độc lắm, anh  biết không?

Ngày 09/02/2019

Em luôn tự hỏi mình,  những câu hỏi rối tinh lên, và không đầu cuối. Khi em ở vào bất cứ một phút giây nào trôi qua trong đời mình. Rằng, anh đang làm gì, nơi ấy, có nhớ em không?

Đôi khi trong những vô thức của cuộc sống thường nhật, và ở vào khoảnh khắc nào đó, như là em rất nhớ anh. Em thường tự đưa tay lên vuốt mái tóc mình. Và nghe một nỗi thân quen nào đó ùa về, ôm ấp, quấn riết lấy em. Em không nỡ rời xa, anh ạ. Kỷ niệm của chúng mình, những thói quen ấy, em đâu nỡ lòng nào buông bỏ... Những cung đường ấy, đồi thông ấy, những giọt nắng xiên nghiêng, và rặng bằng lăng đang mùa thay lá, mình còn nợ nhau biết bao điều dang dở...

Những năm tháng tươi đẹp ấy đang dần đi qua. Trong em. Em nhớ đến vô cùng những ký ức đã được chúng mình xây đắp nên. Thiên hạ muôn vạn người, nào ai hiểu được, cả anh và em, ở mỗi một mảnh đời của riêng mình, hay là cùng nhau, đã trải qua biết bao nỗi đắng cay, khổ đau, mất mát, để cùng tìm thấy nhau và nguyện sẽ mãi ở lại trong nhau giữa những nhọc nhằn này. 

Thì dễ gì quên được nhau, phải không?

Ngày 10/02/2019

Những ngày tháng không nhau đã cuốn hai đứa mình về hai nơi xa mãi, xa cả những thói quen mỗi sáng chủ nhật anh hẹn hò với em. Đưa em đi ăn sáng, rồi trìu mến thổi trứng trần cho em ăn. Em bật khóc. Để ngay lúc này thôi, em một mình từng chút một níu lại những gì nhỏ nhoi ấy của quá khứ. Mà ôm vào lòng để ru ngủ đi nỗi đau.

Nếu như thời gian có quay ngược trở lại, em ước mình đừng trải qua những phút giây này.

Là lúc mọi thứ như ngừng lại quanh em, đến nỗi em cũng không nghe nổi tiếng trái tim mình đang đập nữa rồi. Những hình ảnh ấy, những tin nhắn của anh với người ta... Em lại sai rồi, phải không?

Em cứ nghĩ rằng, trong những ngày tháng kiệt cùng nhất của sự đau đớn, thì dẫu có thế nào, anh cũng sẽ luôn riêng dành những gì đã từng hứa, với em.

Ân ái cuồng điên. Nỗi đau cuồng điên.

Em về một mình, chỉ biết khóc và nghe lòng mình vỡ vụn. Bóng hình anh chợt trở nên xa lạ trong em. Em mất anh thật rồi. Mất đi những gì duy nhất đã từng dành cho em. Nỗi đau em như muốn nổ tung trong lồng ngực. Em cố chấp, chẳng cam tâm từ bỏ một tình yêu, đang từng ngày tuột trôi ra khỏi cuộc đời em.

Em đã từng biết bao lần muốn trả anh lại về nơi ngày xưa anh chưa từng gặp em. Để sống trọn vẹn với kiếp người đang dang dở, là những lo toan, trách nhiệm thường nhật. Để những day dứt, khổ sở trong cả hai trái tim chúng mình, thôi không còn gọi tên... Nhưng anh biết không? Hạnh phúc mượn vay, em như người đàn bà sở hữu trong suốt những năm đằng đẵng. Lôi kéo về mình những được mất. Cả những đắng cay, tủi hờn. Để đến khi anh thực sự quay về nơi ấy, về với người anh đã từng yêu thương, từng chăm sóc, như với em. Thì chính bản thân em lại chẳng thế bắt mình buông rời. Trời chiều nay đầy gió. Mà em nghe bão giông...

Đêm

Buông nỗi đau vào không gian chật chội. Có lúc em tưởng như mình không còn thở nữa.

Em biết phải làm thế nào, để có thể xoa dịu mình bây giờ?


Ngày 11/02/2019

Liệu cả đời này em có thể một mình vì yêu anh, mà đánh rơi đi cả chính em ở đâu đó, em chẳng tìm lại được...

Từng ngày, từng chút một thôi, anh ra khỏi cuộc đời em, theo cách như thế. Những tháng ngày này nhọc nhằn quá...

Nỗi mơ hồ mất anh.

Em chẳng còn nghe mình ghen hờn, chỉ thấy lòng khô khốc. Như cái cách nỗi đau cũng đang từ từ rời bỏ em. Giá như em có thể gào thét và cào xé tất cả như khi ở bên anh. Em sợ, ngay đến cả nỗi đau em cũng không còn cảm nhận được. Những lời nói của anh, những chia sẻ của anh, và thứ tình cảm của anh, những câu chữ, giọng nói dịu dàng của anh... Khi anh nói về người ta. Em hiểu, anh đã có nơi trọn vẹn quay về...

Em đã từng mong như thế mà, phải không? Dẫu đã từng là nỗi đau trong em, ở vào những tháng rất xa về ký ức ấy. Nhưng chỉ cần anh bình yên. Và em cũng sẽ thôi không còn hỏi... Rằng, em ở đâu, trong anh nữa...

Đêm.

Cuộc gọi từ một mối tình đơn phương cách đây hơn 10 năm...

Em ngạc nhiên rằng, cứ khi em đau đớn nhất, thì lại vô tình có những điều như thể ở sẵn đâu đó trong số phận này, chờ đợi để được dỗ dành em, theo một cách nào đó. Em cũng không biết rằng, trong từng ấy năm, người ấy vẫn dõi theo em từng chút, từng biến động trong cuộc sống của em. Những cuộc tình lần lượt trôi qua em. Thậm chí chưa bao giờ một lần, em nhớ đến người ấy. Từ những ngày xưa, khi hai đứa còn làm chung một Công ty, người ấy chỉ là công nhân, chẳng cam lòng với những đồng lương nhỏ bé, rồi bươn chải giữa đời, rồi vỡ nợ, rồi lại hai bàn tay trắng gây dựng nên. Đến khi người ấy có thể tự hào mà gọi cho em sau bao nhiêu năm, muốn đón mẹ con em về ở biệt thự sang trọng mới xây, có ô tô đưa đón, có khu vườn lan thơm ngát.  Có phải vì sau những nhọc nhằn cuộc sống, cũng từng trải qua một vài mối tình không đầu cuối, nên những thăng trầm ấy, có thể thả vào đêm, để được nói, để được cười, dẫu mi mắt đã hằn lên những nếp nhăn thời gian in dấu. 

Nhưng em thấy mình không thuộc về nơi sang trọng ấy. Và cũng không xứng đáng, một người đàn bà tổn thương rách nát như em, gia tài chẳng có gì ngoài đứa con trai bé bỏng. Người ấy xứng đáng tìm một người hơn thế để làm vợ, để yêu  thương chăm sóc, vá những nỗi trống vắng của một người đàn ông sau bao năm, khi thành đạt rồi, thì lại chẳng nhận ra nổi, đâu là ý nghĩa của cuộc đời. Và em. Nếu như cuộc sống không bắt nguồn từ tình yêu, em biết lấy gì nuôi dưỡng cho những cảm xúc, những kỷ niệm như đã từng có với anh, hả anh? Người ấy là người đầu tiên ngoài anh, nói chuyện với em qua điện thoại gần hai tiếng đồng hồ. Nếu biết, anh có ghen không?

Có phải em là người đàn bà, sinh ra để lắng nghe, chia sẻ những nỗi khuất kín của người khác, nhưng lại chẳng thể ru ngủ được nỗi buồn của chính mình...

Lòng em chẳng gợn một chút cảm xúc nào, ngoại trừ nỗi cảm động vì mối tình đơn phương ấy trong suốt hơn 10 năm. Nhưng chỉ khi nghĩ đến anh. Lòng em có lúc như thác đổ. 

Em thấy mình muốn buông và gục ngã . Nếu như em theo chồng, anh có buồn không?

Ước mơ một ngôi nhà, và những đứa trẻ, trong bài thơ Đóa tường vi em từng gửi cho anh, vĩnh viễn sẽ là những dấu yêu em giữ cho riêng mình. Để mai này, nếu có phải cam tâm chấp nhận một cuộc sống khác, thì em cũng sẽ như anh, sẽ lại nặng lòng mà thương người đang sống bên cạnh mình, sẽ lại nặng lòng mà chăm sóc, vun đắp cho những mầm non sẽ được hồi sinh... Quá khứ lùi xa, mình cũng sẽ như nhau, ít ra sẽ cùng nhau thấu hiểu, để mà bao dung hơn cho cuộc đời nhau, để cùng sống một cuộc sống không nhau. Chung một bầu trời. Và giữ cho nhau chung những mảnh ký ức. Thế là đủ, phải không?


Ngày 12/02/2019

Những ngày này trời trở lạnh rồi, anh ạ. Cái rét không ngọt ngào như những năm tháng mình còn bên nhau nữa.

Em một mình ôm những ký ức không tên, là miền của riêng em và nỗi không anh. Cuộc sống này, nghiệt ngã quá phải không? Em phải tập làm quen với thực tế này, cuộc sống đâu chỉ có những cảm xúc, chỉ là em ở yên trong những năm tháng ấy quá lâu rồi. Đến mức ngỡ như, cả đời này, em có được anh, sống cho riêng chúng mình một cuộc sống hằng khao khát. 

Nhưng dù thế nào, dẫu có đánh đổi bằng bao nhiêu nước mắt, và nỗi tổn thương, mất mát, thì ít ra ở cuộc đời này, em đã có 4 năm thanh xuân thật đẹp. Ở vào lúc em đau đớn nhất, em đã từng được hạnh phúc nhất...

Thời gian này, em hay dùng nước hoa của anh. Để thấy mùi hương ký ức quen thuộc lưu lại trên da thịt em, trên cơ thể đàn bà từng vấn vít chẳng rời. Em thực sự vẫn nhớ anh, nhớ nhiều lắm.

Hôm nay, em đặt cho anh một lọ nước hoa đấy, biết không? Ngày lễ tình nhân sắp đến rồi. Chắc anh sẽ bất ngờ lắm, em có thể mường tượng ra khuôn mặt anh và nụ cười anh dịu dàng khi nhận được quà. Cũng như những chăm sóc nhỏ bé anh đã từng dành cho em. Chẳng thể tận tay mà đưa tặng anh, rồi được vùi mình vào trong anh như đã từng. Tận trong trái tim em là những tủi hờn, khổ sở. Khi em biết rằng, ngày ấy, và biết bao những ngày tháng sau này, em sẽ chẳng còn có thể bên anh để mà ríu rít yêu thương như đã từng. Và em nếu không đủ mạnh mẽ để nhìn anh với người ta cùng yêu thương được hàn gắn, thì em còn biết phải làm gì nữa, ngoài mỉm cười mong anh an ổn với con đường anh đã lựa chọn. Không em...

Em vẫn cần mẫn mỗi buổi đi làm, vẫn háo hức mong chờ mỗi khi tan giờ, được thấy số điện thoại quen thuộc vang lên bản nhạc chuông em đặt riêng. Như một thói quen em chẳng nỡ lòng từ bỏ. Ngay cả khi anh không gọi vào giờ đó, ngay cả khi ở giữa những bộn bề nào đó, anh cũng không một tin nhắn, nhắn rằng em đợi, như đã từng. Thì em vẫn cứ muốn một mình, đợi anh, đến khi nào em còn có thể...

Em ngốc quá, phải không?

Ngày 13/02/2019

Anh về với em

Tại cuộc sống. Hay tại lòng người. Những đớn đau trong một góc khuất nào đó cứ chực trở dậy. Cào xé đến khổ sở. Mỗi lần mình gặp. Là thêm mỗi lần em khóc. Trái tim thêm một mảnh xước. Em tự hỏi. Đến khi nào tim em chẳng con chỗ để mà rách. Thì liệu lúc đó chúng mình có xa nhau...

Em trong mắt anh giờ đã khác. Và người ta trong anh giờ cũng khác đi. Những mảnh rời rạc có cố em cũng không thể nào chắp nối lại. Chỉ đau lòng khi từng chút một nhìn anh rời xa khỏi em. Về tất cả...

Những mảng rêu phong còn đủ sức làm tim anh rung lên khe khẽ cảm xúc. Một chiếc lá rơi có đủ làm tim anh đau. Mọi thứ đến vội vàng quá. Em còn chưa chuẩn bị kịp cho sự thay đổi này. Và em biết phải làm sao để bắt mình trốn khỏi kỷ niệm...

Em ước mình có thể tan biến đi. Trong ánh mắt của anh...

Người đàn ông em yêu. Đừng khóc vì em. Được không? Em đau...

Anh có nhìn thấy cây lộc vừng đứng nơi góc sân chỗ hai đứa mình vừa bên nhau, say mê mệt nhoài và ngủ ngoan trong vùng ngực ấm áp của nhau. Cây lộc vừng ấy đang mùa trút lá. Ngập vàng lối đi. Và khi ôm lấy anh, cơ thể quen thuộc ấy, em thấy những năm tháng rất xa như đang trở lại. Ở trong em và những ký ức giờ chỉ một mình em ôm lấy. Và đau. 

Anh vẫn là anh thôi. Phải không? Và đối với trái tim anh. Tình yêu của anh. Em vẫn luôn là em. Như những ngày đầu mình mới gặp. Và mãi mãi ở trong nhau những ý niệm tươi đẹp nhất về nhau. Không đổi thay. Chẳng xa rời. Anh nhớ không? 

Dẫu mình chẳng còn như xưa nữa rồi...

Ngày 14/02/2019

Đừng chờ nữa, được không?

Một mình, em vẫn sẽ ổn mà... Biết đâu, ngày Valentine trắng, anh sẽ ở bên em, và dịu dàng nhìn vào mắt em nói: " Anh yêu em" Vì ngày này, dành riêng cho những người đàn ông đáp lại tình yêu của những người phụ nữ, mà họ thực sự yêu. Là ngày đáp trả, những ân tình... Anh, sẽ vì em mà không quên đâu, phải không?

Em khóc rồi. Những hộp socola anh mua trước đó bao ngày, để tặng cho em, vẫn nằm im lìm tím một góc giá sách đầu giường em. Em sẽ ăn dần dần thôi, vì nếu hết, chẳng còn anh mua cho em nữa rồi.

Đêm dài quá, như bao đêm.

Bao năm nay rồi. Có ngày lễ nào. Ngày kỷ niệm nào. Ngày đặc biệt nào. Mà em được ở bên anh đâu. Tự nhủ. Trước một ngày. Hay sau một ngày. Cũng là cái cách anh dành riêng cho em. 

Nhưng sao. Em đau thế này. Hả anh?

Ngày 15.02.2019

Em thấy mình cô độc quá. Em phải làm gì để có thể tự ru mình bây giờ? Hả anh? 

Dì Heo ốm. Người gầy rộc xanh xao, sụt cân nhiều và nổi rất nhiều hạch ở cổ, ở sau tai... Mẹ điện cho em khóc mãi. Rồi xuống HN cùng dì Bộp đưa đi viện khám. Em bận làm chẳng về được. Buổi trưa con phải ở lại trường ăn bán trú. Em gọi xin cô giáo rồi mà đến tối về nghe con kể lại là cô vẫn không vui với việc đó. Nói con bằng những ngôn từ không mấy thiện cảm. Em buồn. Thấy mọi thứ chơi vơi. Cảm giác một mình trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Nếu có anh bên cạnh. Em sẽ bình an hơn và em biết anh sẽ cùng em lo lắng mọi thứ.

Ngày lê thê. Mẹ với hai dì ở viện cả ngày chờ kết quả. Xét nghiệm. Thử máu. Chụp chiếu... Bác sĩ bảo nghi dì bị ung thư. Em thấy nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt lấy em. Một nỗi sợ sẽ lại mất đi một người thân bên mình. Như em đang mất anh. Em không thở được. Và em nghĩ. Chỉ cần những người em yêu thương được sống bình an. Khỏe mạnh thôi. Thì em có đau đớn như nào. Em cũng chấp nhận. Chỉ cần đừng bắt họ phải rời xa cuộc sống này. 

Cô bạn thân của em ở xa. Chiều đăng tin chồng bị tai nạn mất. Đọc những dòng tin ấy. Lòng em chơi vơi. Như chính bản thân mình mất mát. Cuộc sống vốn quá đỗi ngắn ngủi. Mà em thì từng ngày nhìn mọi thứ trôi qua mình, nhưng đành bất lực.

Ngay lúc này. Em chỉ muốn được ào đến bên anh. Ôm lấy cơ thể quen thuộc còn đang hiện hữu. Dẫu biết là không thể. Chỉ đành điện cho anh một cuộc gọi trong vô thức. Òa lên giữa phố đông người. Chơi vơi. Lạc lõng. Và em rất sợ hãi...

Anh xa em quá rồi, hay là tự em đẩy mình ra xa anh, em không biết nữa, chỉ thấy lòng rối bời và rất nhớ...

Ngày 16.02.2019

Cây bàng bên cạnh cái góc quán bị bỏ hoang, trên đường em vẫn đi làm mỗi  ngày, đang đìu hiu thay lá. Đỏ rực một góc trời anh ạ. Những chiếc lá ấy đang rụng dần, chỉ một vài tuần nữa thôi, chúng sẽ mọc ra những mầm non xanh mướt, em nghĩ anh sẽ thích lắm khi nhìn thấy. Còn em thì vẫn yêu những xác lá màu đỏ tươi, rồi chuyển dần sang màu tím thẫm ấy, rụng ngập đầy lối đi, hay những cành cây khô khốc giữa trời, cô độc... Em nghĩ, nếu mình được bên nhau, thì mình sẽ cùng nhau chụp ảnh một cách say sưa, như cảm xúc vẹn nguyên trong lòng em vẫn thế.

Và em nhớ vô cùng cái điệu bộ của anh lúc ấy, vùng vằng và rất trẻ con, đôi lúc lại nham hiểm dìm hàng em bằng những bức hình mà em lần nào xem cũng gào lên rằng rất béo, còn anh thì trìu mến nhìn em với cả trời thương nhớ, rằng em với anh lúc nào cũng xinh.

Anh có biết, em trọn đời này chỉ muốn ngắm mãi hình ảnh anh khi ấy và lưu vào thật sâu ký ức mình. 

Giờ thì, em biết tìm ở đâu, anh của ngày ấy bây giờ...

Ngày 17.01.2019

Em đã từng mong ngóng biết bao mỗi ngày chủ nhật. Anh về với em. Hoặc em xuống với anh. Mình đã từng có chung biết bao ký ức về những ngày cuối tuần. Anh còn nhớ không? 

Lòng em đang bão giông.

Chiếc điện thoại im lìm vắng lặng. Em mong mỏi chờ đợi. Nhưng đến cuối cùng. Vẫn chỉ có mình em nằm ôm nỗi đau. 

Em ngốc thật. Phải không? 

Những ngày tháng này đang đi qua em. Mà em cố tình không chịu hiểu rằng anh đã xa em rồi. 

Em phải từ bỏ đi chính mình. Từ bỏ những ngày tháng cũ. Và phải chấp nhận rằng. Anh đã trở lại an ổn với cuộc sống riêng mình. Công việc mới của anh, cuộc sống mới của anh, là những điều đang lấy dần đi của em những năm tháng em gìn giữ cho riêng mình...

Và em thèm bình yên. Dẫu muộn màng và những năm tháng thanh xuân này. Em đã tận cùng đau rồi. 

Nhưng không sao cả. Em vẫn xứng đáng được hạnh phúc. Dẫu không phải với anh nữa... Và anh cũng vậy. Anh xứng đáng được hạnh phúc. Dù là với người khác...

Phải không?

Ngày 18.02.2018

Sau này xa anh rồi, em sẽ nhớ anh nhiều lắm

Nhớ cả món...cá hồi anh bón từng miếng cho em ăn, ngọt lành và dịu dàng. Và hình ảnh người đàn ông tay xách bao nhiêu thứ linh tinh về tận Công ty em, kiên nhẫn chờ đợi em, dẫu chỉ được ở bên em một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Nhớ ánh mắt anh từng khóc vì em, nhớ những nén lòng chịu đựng những hờn ghen dằn vặt của em, nhớ bàn tay anh dịu dàng cần mẫn vuốt ve mái tóc, khuôn mặt, và cả trên cơ thể còn vương từng đường nét thanh xuân. Để nếu như cuộc đời bắt chúng mình chia về hai  ngả, em đã chẳng còn hối hận vì những ngày tháng này, đã kiệt cùng yêu, kiệt cùng đau, như thế...

Cả ái ân mê say đang cuốn lấy những gấp gáp triền miên, để những nỗi đời mệt mỏi đang tạm lùi xa nơi bình yên này.

Để chẳng còn muốn biết đến ngày mai, mình sẽ đi về đâu...

Em không biết đến khi nào, em thôi không còn có thể viết nữa, là nơi đây, cho những trú ngụ đớn đau. Cho những cảm xúc đàn bà trong em còn được nương náu.

Có khi em sẽ gói ghém lại những con chữ này, kỷ niệm này, nỗi nhớ này, niềm đau này, cất hết vào ngăn kéo ký ức đời mình. Sống một cuộc sống khác ở hiện thực. Không anh.

Sẽ vĩnh viễn khép lại những ngày tháng cũ. Đã từng là của em

Và anh...


Một mai này. Hoặc có thể ngay lúc này đây. Khi không còn nhìn thấy em ở hiện tại. Cũng không còn từng hình dung em qua những con chữ nữa.

Anh có nhớ em không?

......................