Tháng Ba đi qua. Nỗi buồn tôi ở lại...
--------------------------
Những khi lòng không yên. Tôi thèm đến lay lắt được về lại nơi ấy. Nơi quá khứ đã ngừng lại và những mảnh ký ức đang còn vương vãi đâu đó. Để hôm nay giữa những bề bộn này. Tôi. Đàn bà đã gần 40. Vẫn chưa biết đâu là bến neo đậu bình yên đời mình...
....................
Mưa đằng đẵng những giọt buồn trôi qua tôi. Những chiều tan làm về muộn, tôi thường để mình đi chậm lại. Thói quen chờ đèn đỏ dẫu còn vài giây nữa mới chuyển đèn vàng, chẳng biết từ bao giờ. Chỉ biết mỗi lúc như thế, tôi thường hay nghĩ về anh, về những khoảnh khắc đã đi qua, như tiếng cười vang đâu đó giữa những con đường HN nhộn nhịp vòng xe. Và cái ôm thật chặt. Tôi tưởng như trái tim mình nghẹn lại, cơ thể tôi bất giác cồn lên một nỗi nhớ, giống như cảm giác tôi được chạm vào vòng tay ấy. Thật gần. Thật rõ ràng.
Nỗi đau tôi chợt vỡ tung, tôi khóc òa như một đứa trẻ. Phố đông và ồn ã. Ai cũng bận rộn với những mê mải riêng mình, chẳng ai nghe thấy tiếng tôi...
.....................
Con đường tôi đi làm về mỗi buổi chỉ toàn còi xe và khói bụi. Có những khoảnh khắc, tôi để những bề bộn đời thường lùi ra xa khỏi tâm trí mình. Tôi mường tượng về quá khứ. Ở một nơi tôi đã đi qua, và được sống một phần đời riêng mình. Tháng Ba của năm ấy. Những đóa hoa xoan bé xinh có còn tím lên màu thương nhớ, nơi triền sông hiền hòa chảy mê mải những dòng bình yên. Rặng hoa sử quân tử có còn nở đỏ rực quấn quýt nơi góc balcon tầng thượng. Khu vườn ấy, đầy nắng và gió, những bông tam giác mạch nhỏ xíu tím một góc vườn. Căn bếp còn vương mùi thức ăn. Căn phòng gỗ áp mái với những nhịp yêu đương. Tất cả tựa hồ như một bức tranh. Mờ ảo rồi tan loãng vào không khí.
Tôi thấy mình đưa tay với. Bất lực...
Tôi thấy mình đưa tay với. Bất lực...
..................
Chuyến đi Huế như dự định của tôi và hắn bị hủy theo cái cách mà tôi cũng không nghĩ đến. Rằng niềm tin trong mẹ đã bị mất đi, bị bào mòn bởi những sợ hãi và lo lắng. Một phần nào đó trong con người tôi như là sự hiếu thắng, và muốn chứng tỏ mình. Một phần lắng xuống. Tôi ngồi lại một mình và nghĩ đến tất cả những gì đã qua. Mẹ cũng giống như tôi, hay như muôn ngàn người khác. Niềm tin nếu chỉ một lần bị mất đi, họ sẽ làm những gì để đối diện. Huống hồ mẹ tôi, hết lần này đến lần khác, tin ở tôi, hay nói đúng hơn là để tôi tự do với cuộc sống riêng mình. Hạnh phúc thì thoảng qua, còn khổ đau thất bại thì lại về ôm lấy bờ vai mẹ mà khóc. Những lúc đó, ai thương?
.................
Đôi lúc tôi thấy mình bỗng sợ những chuyến đi. Của cả tôi bên này và anh phía bên ấy. Tự dưng ước một cuộc sống cô độc một mình. Tôi thấy mình rơi vào cái cảm giác mà như thể, chỉ cần chạm tay vào cái miền quá khứ ấy thôi, là mọi thứ mà tôi đã và đang từng chút một cố gắng kìm nén, sắp xếp chúng vào một ngăn kéo trật tự, chẳng còn chút kẽ hở nào. Sẽ vì thế mà vỡ tan ra...
Cuộc sống nhọc nhằn hơn tôi tưởng. Tôi đã nghĩ mình mạnh mẽ lắm...
...............
Facebook đầy những hình ảnh tháng Ba. Mùa hoa bưởi trắng tinh khôi. Mùa hoa xoan tím dịu dàng, Mùa hoa gạo đỏ rực lửa. Mùa hoa sưa nhẹ nhàng trong mưa bay...
Tôi nhớ những mùa hoa đã trôi qua tôi. Giống như một cuộc sống mà nếu như bạn biết trước rằng ngày mai bạn sẽ chết, thì nhất định những tháng ngày hiện tại này, bạn sẽ phải sống đến kiệt cùng. Tình yêu của tôi cũng đã từng như thế. Cả tôi, và anh. Không ai mong một ngày nào đó, mỗi người sẽ phải sống một cuộc sống riêng biệt, như chưa từng có nhau. Ngay cả việc tương tác với anh ở cái thế giới thật thật ảo ảo này, tôi cũng không còn giữ được nữa. Tôi nhớ đến quay quắt cái avatar quen thuộc như ngày đầu tôi rón rén add, và còn từng tự hào rằng, thế nào anh cũng aply. Nhớ những trái tim anh thả tung bay trên tường nhà, những cmt yêu thương là cái cách anh cho cả thế giới của tôi biết rằng, anh yêu tôi.
Thế nhưng dù muốn dù không, thì ở vào thời điểm này, tôi đang phải sống theo cách mình không hề mong muốn. Và tôi biết cả anh cũng vậy. Những tháng ngày có chung với nhau quá nhiều kỷ niệm và ký ức, đã in sâu và trở thành máu thịt của một phần đời đã qua, đến nỗi hiện tại giờ đây tôi còn không biết mình có đủ mạnh mẽ để thích nghi và chấp nhận một cuộc sống như bây giờ hay không...
Chỉ biết rằng. Trái tim tôi có một khoảng trống. Mỗi khi trở gió, nỗi đau lùa về. Khuất lấp...
................
Chiều đi làm về thấy mặt hắn bí xị, chưa kịp hỏi đã thấy hắn bắn như súng liên thanh về việc hôm nay ở trường hắn bị đổ oan lấy trộm tiền của bạn. Không những thế hắn còn lao vào đánh bạn, rồi đạp đổ cả xe của bạn để chứng minh sự trong sạch. Tôi không buồn vì việc đó. Vì tôi hiểu và hoàn toàn tin ở hắn. Tôi chỉ hơi bất ngờ với cách phản ứng của hắn. Và rồi khi thủ thỉ với hắn về việc, lẽ ra hắn có thể bình tĩnh hơn và xử lý một cách khác đi. Hắn sẽ nhận ra rằng, bất cứ việc nào cũng có cách giải quyết, chỉ là thái độ của mình đối với sự việc ấy ra sao, và điều đó quyết định kết quả. Nhưng cũng nhờ thế, tôi nhận ra rằng, bản thân tôi đôi khi trong một số chuyện, vẫn đối mặt bằng cảm xúc, nữa là hắn, chỉ là một chàng trai 9 tuổi to xác với tâm hồn rất đỗi ngây thơ. Và tôi yêu điều đó. Yêu sự tử tế và thiện lương nơi hắn, mà tôi biết khi sinh hắn ra, tôi hoàn toàn có thể tự hào về hắn và những yêu thương tôi gieo mầm vào cuộc sống của hai mẹ con.
-------------
Tháng Ba. Hoa xoan nở khắp nẻo. Tôi thèm đến cùng cực những phút giây yên bình. Được xách máy lang thang đâu đó, để ghi vào lòng ký ức mình hơi thở của cuộc sống đang dần trôi qua tôi. Mọi thứ vội vã. Khi tôi ngoảnh đầu lại, mùa xoan đã lùi vào đâu đó rất xa. Tôi hẫng hụt. Thấy trong lòng tay mình một vốc những vô thường...
------------
Anh bạn làm cùng Công ty cũ, đã lâu lắm rồi, nhắn tin cho tôi vào một đêm nhiều gió. Tôi nghe mưa ngoài khung cửa rơi rơi và cái thanh âm tí tách rất khẽ ấy khiến lòng tôi chông chênh đến vô bờ. Tôi hỏi anh ấy, Hà Nội giờ này cũng mưa? Và cái icon mỉm cười rất khẽ cũng đủ để tôi mường tượng ra được cái nhếch mép rất đỗi bất cần, mà ngày xưa khi còn làm chung, tôi thường nhìn thấy ở anh sau những làn khói thuốc mỗi khi tan ca. Anh ấy bảo. Nếu em là anh, em sẽ làm gì khi biết vợ mình ngoại tình? Tôi im lặng. Và trong một vài giây thôi, anh ấy bảo. Lạ rằng, anh không ghen. Chỉ nghe mơ hồ trống rỗng và cảm giác bất lực. Vì hai đứa con trai, và vì cái lòng tự tôn của một thằng đàn ông không cho phép anh thừa nhận với thiên hạ rằng, vợ anh không còn là của riêng anh nữa. Anh ấy nói. Anh quen rồi, đêm nào cũng thức một mình với bao thuốc, kiệt cùng là sự khô héo cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi bỗng dưng khóc một mình. Câu từ an ủi nào cũng thành thừa thãi. Tôi nghĩ đến anh. Và cái vòng luẩn quẩn cuộc đời của những người đàn ông như anh, như anh ấy. Và cả của tôi nữa. Những ngôn từ sáo rỗng mà tôi có thể nghĩ được trong lúc này là. Anh hãy nhìn vào hai đứa con trai của mình để mà sống. Chúng đẹp trai và đáng yêu rất giống anh. Rằng hãy về quê đi, Hà Giang đẹp và bình yên lắm, mẹ anh cũng già rồi, bác sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm, nếu anh đưa con về chơi dù chỉ một vài ngày. Bạt ngàn mây núi và mái nhà đơn sơ đang chờ. Bình yên dẫu ngắn ngủi, và cảm giác nương nhờ cõi tạm, ít ra cũng sẽ khiến anh cảm thấy còn muốn tin vào một thứ gì đó ở cuộc sống này.
Đôi khi tôi cay đắng nghĩ. Mình là chỗ dựa dịu nhẹ cho những góc khuất của người khác. Còn nỗi đau của riêng mình. Ai hay?
-------------
Tháng Ba với tôi đầy những nỗi buồn. Tôi dần quen với nỗi cô độc và sự giằng xé từ sâu trong tâm tưởng mình. Đến nỗi đôi khi tôi nghĩ, rằng nếu như tôi, người đàn bà bình thường mà không mang trong mình một nỗi đau nào đó, thì sẽ rất tầm thường. Vô vị đến nhạt nhẽo. Và những giấc mộng hằng đêm ấy với vô số mảnh vụn cứa vào ký ức tôi những vệt xước. Tôi thấy ngực trái mình buốt nhói và mơ hồ mọi thứ đang rời bỏ tôi.
Như anh...
-------------
Những ngày này, tôi cần nói nhiều hơn, lải nhải hay thủ thỉ gì đó, với ai cũng được, vì tôi cần cảm giác những thứ đang đè nặng trong tôi sẽ tan biến đi hết, theo một cách nào đó. Hoặc đơn giản, chỉ cần nghe họ nói thôi, họ chia sẻ về những nỗi đau của họ. Và tôi sẽ thấy rằng, ở đời này, ở ngay xung quanh tôi thôi, vẫn còn vô vàn những mảnh vụn.
Để tôi gom nhặt lại.
Dẫu đến cuối, vẫn chỉ là mình tôi cô độc với những con chữ...
---------------
Tôi và anh ít nói chuyện với nhau hơn. Cuộc sống của anh dần trở nên xa lạ với tôi, ở một góc nào đó. Tôi thấy mình buông rơi những cảm giác và cả những ước vọng ra xa khỏi đời mình. Quá khứ quá đỗi thân quen. Và tôi yêu anh của những ngày xưa ấy.
Cuộc sống mới bộn bề, công việc mới, những tin nhắn, những cuộc điện thoại. Thậm chí cả những chuyến đi chơi của anh, những riêng chung, được mất. Những thói quen, và cuộc sống hiện tại của tôi bị đảo lộn và thay đổi tất cả. Tôi mỗi khi nghĩ về vẫn khóc nhưng không còn nghe tim mình đau nhiều, chỉ thấy trống rỗng và đôi khi tôi mơ hồ sợ, rằng mình sẽ bước ra khỏi những tháng ngày này và ký ức cũ.
Tôi nghĩ nhiều hơn đến một cuộc sống mới. Một cuộc sống không có anh, và những điều dang dở mà tôi sẽ tự mình làm, cho mình, cho con.
Mà những yêu thương nhỏ bé, từng ngày một, tôi biết anh vẫn đang cố gắng làm từng chút một cho tôi, vì tôi, vì con, vì tình yêu đã có giữa ba chúng tôi. Khiến lòng tôi chùng lại.
Ranh giới giữa yêu và thương, giữa níu và buông. Sao quá đỗi mong manh...
--------------
Balcon tầng ba xa lạ. Mẹ đã đập đi và cho thợ đến tôn tạo lại. Rộng rãi hơn, thoáng mát hơn, chỗ phơi đồ nhiều lên, và những chậu hoa kỷ niệm đã không còn nữa. Tôi không trách được ai cả, chỉ đau lòng nhìn tất cả đang từng ngày rời bỏ tôi, theo cái cách mà tôi không hề muốn.
Rặng hoa đậu biếc anh mang hạt về cho tôi gieo, biết bao lần anh tỉ mẩn hái rồi pha trà tím cho tôi uống. Chậu cây ngót Nhật hai đứa từng hái trộm ven đường đã qua mấy mùa nắng mưa, vẫn cần mẫn nở những bông tím biếc. Chậu hoa bóng nước, trong lần đèo tôi về thăm lại con đường kỷ niệm, anh đã cùng tôi mang về trồng, cả cây hoa gì màu tím mùi hăng nồng...
Nơi này, biết bao lần anh cùng lên tầng phơi đồ với tôi, ríu rít những câu chuyện kể không đầu cuối. Cả những đêm thênh thang trở muộn, một mình tôi ngồi khóc vì nhớ anh. Giờ mỗi khi lên đó, tôi thất thần như kẻ vô hồn. Tôi bị mất đi nhiều thứ quá. Hay tại bởi những thứ đó chưa bao giờ thuộc về tôi?
Ký ức như vừa mới đây thôi mà tôi vĩnh viễn không thể nào chạm tay được nữa.
--------------
Lớp tập aerobic của tôi khá đông. Mùa đông các chị già nghỉ tập vì lười, tôi cũng không ngoại lệ. Mấy hôm nay nắng ấm lên, lớp đông đúc trở lại. Một chị già sau vài tháng trời nghỉ vì dỗi tranh chỗ đứng với người khác, nay bỗng tái xuất giang hồ và tranh chỗ của tôi. Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng vác thảm của mình tìm chỗ đứng khác. Phía trên tôi là một chị già nữa, cũng ghê gớm và luôn tranh phần hơn thua. Cứ thỉnh thoảng lại cãi nhau chí chóe, thậm chí văng bậy và nhìn nhau bằng những ánh mắt hằn học rồi cau có. Tôi thấy họ thật xấu xí, theo cả đúng nghĩa bóng lần nghĩa đen. Tôi tự hỏi, giành được chỗ đứng đẹp thì cơ thể họ có đẹp lên được hơn không?
Đàn bà hay bị mắc vào hai thứ sai lầm ngu ngốc. Là ảo tưởng sức mạnh và nhầm lẫn giá trị.
Tôi chẳng mấy bận tâm đến những thứ phù phiếm đó. Tôi chỉ biết, tôi thích những phút giây tập thật sự thư giãn và khỏe mạnh ấy, và tôi yêu cơ thể mình, yêu từng đường nét vẫn còn vương thanh xuân này. Tất cả là để dành cho anh. Và dù đứng ở chỗ nào thì tôi vẫn thấy tràn đầy sự tự tin cũng như tôi biết. Một trái tim càng ít chứa đựng những sân si, thì càng dễ tìm thấy sự bình yên.
--------------
Anh về ăn cơm với mẹ con tôi. Dẫu chỉ ở nhà hàng và gọi những món ăn được người khác nấu, thì tôi cũng biết ơn vô cùng những phút giây hiếm hoi ấy. Tôm háo hức từ tối, hắn đi ra đi vào vẻ rất sốt ruột, hỏi liến thoắng biết bao câu hỏi. Tôi đọc được sự khát khao và mong ngóng trong mắt hắn. Và khi nhìn anh ôm hắn, tôi nghe tim mình mềm lại. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, đã quen thuộc với mẹ con tôi từ bao năm nay. Đến khi dứt khỏi, tôi biết, cả tôi và hắn đều hụt hẫng và phải làm quen lại với cuộc sống như trước đây chưa từng có anh. Mọi thứ khó khăn hơn tôi tưởng.
Bó loa kèn tháng Ba đến sớm, anh mang về cho tôi, như cái cách dịu dàng đã từng. Tôi muốn bật khóc, giá như có thể ở yên mãi vùi sâu mình vào những ngày tháng cũ...
---------------
Những rặng xoan mùa này đã xanh mướt lá. Tôi đi đường và vẫn hay tự mường tượng sắc tím trôi qua đời mình và ở lại. Có những vạt lục bình nhàn nhạt lờ lững trôi bờ ao ven đường. Bất cứ phút giây nào, tôi cũng nhớ anh. Nhớ những kỷ niệm cũ đã từng chung, những tháng ngày ngỡ trôi vào miền rêu phong nào đó rất xa.
---------------
Sinh nhật anh, như bao năm nay, tôi chẳng thể nào có anh trọn vẹn. Những dự định, những điều ấp ủ, mãi đành dang dở. Tôi thương cuộc tình mình, như mưa một chiều đông. Nên cứ dang tay ôm lấy những yêu thương đang hiện hữu ở khoảnh khắc này, như sợ chỉ cần một chút thôi, tất cả sẽ tan biến vào hư vô.
--------------
Những ngày anh trọn vẹn phía ấy, ở một nơi xa nào đó, không tôi. Là những ngày tôi một mình. Lặng lẽ. Gặm nhấm. Nỗi đau âm ỉ, rấm rứt tựa hồ như muôn ngàn mũi kim gẩy từng chút một vào trái tim tôi vốn đã rách cạn. Có lúc lại bùng lên dữ dội. Tôi gào khóc một mình, nơi góc phòng quen thuộc. Con đường đi làm mỗi buổi, những lúc lòng bão giông, tôi lại thổn thức khóc giữa phố đông, con phố chờ đèn đỏ trở nên dài dằng dặc. Những đêm im gió, tôi nghe tiếng còi tàu vọng về xa ngái, ngay phía trái nhà, chở nỗi buồn tôi đi xa mãi...
Tôi xòe bàn tay năm ngón gầy hao, đếm những tàn dư đi qua đời mình.
Tôi nhớ đến thiết tha giọng nói trầm ấm của anh. Những câu chuyện không đầu cuối. Và những bài tình ca dành cho riêng tôi...
-------------
Thạch thảo của những nỗi nhớ, những niềm đau vẫn tím đến nao lòng. Khi tôi nghĩ rằng trái tim mình có thể nguôi những nỗi thổn thức và vòng tay anh đầy bao dung vẫn trở về tìm tôi như bao lần. Thì mọi thứ lại vỡ ra hàng trăm ngàn mảnh. Cuộc sống mới của anh, của tôi, và những ký ức cũ đã mờ phai. Tôi cố cách nào cũng không thể lôi mình ra khỏi quá khứ tươi đẹp ấy và những nuối tiếc. Tôi thấy lòng mình đang dần chết đi.
Cuộc sống này, nếu như đánh đổi cả thanh xuân dằng dặc những khổ đau, chỉ để lấy 4 năm kiệt cùng yêu đương như đã từng. Liệu tôi, và cả anh có cam tâm mà dằn lòng chấp nhận. Hoặc bởi chẳng thể làm gì, đành bất lực nhìn mọi thứ cuốn đi, cuốn cả những đam mê vỡ nửa. Tôi đôi khi không biết giờ đây mình sống vì điều gì, có ý nghĩa gì. Chỉ mơ hồ nghe lòng khô khốc, mọi thứ trống rỗng.
-------------
Tôi đọc sách nhiều hơn. Những tối một mình. Cuộc sống của tôi có gọi là bình yên? Hay chính tôi đang chết dần trong cái thế giới riêng mình. Cô độc và đầy tủi hờn.
Tôi nhớ cuốn "Người trộm bóng" đã từng đọc. Câu chuyện kể về một anh chàng có khả năng bắt bóng của những người khác. Tất cả đều có thể rời bỏ ta, chỉ những chiếc bóng là không bao giờ. Và nếu như ai cũng có thể nói dối, thì chiếc bóng của mỗi người là tấm gương chân thực nhất về những nỗi đau sâu kín, về những kỷ niệm đã từng, những dấu yêu, những chặng đường đã đi qua, chồng chất nỗi khổ.
Để rồi đến cuối, sau bao nhiêu mất mát và những trải nghiệm cuộc đời, cuối cùng, anh chàng ấy cũng đã giải mã được chiếc bóng của chính mình. Cách để từ bỏ nỗi đau, hóa ra không phải gồng mình để im lặng, hay cố gắng quên đi như nó chưa từng tồn tại. Mà là dám đối diện, dám nhìn thật sâu vào góc khuất ấy, đi qua những năm tháng thơ ấu nhọc nhằn, sau những chờ đợi, sẽ luôn có một người hiểu được, nỗi đau là gì, để sau đó chỉ còn lại một tình yêu...
-----------------
Những mảnh vụn, những vệt xước. tôi viết những con chữ nhỏ bé, làm cứu cánh cho cuộc đời mình. Để một mai này kia, nếu như tôi có ở vào tầng không nào đó của những chênh vênh. Sẽ còn có cái níu tôi lại.
Dẫu chỉ để chật vật mà sống tiếp. Cho trọn kiếp người mỏi mệt...