Đêm trở mình.
Gió xào xạc đuổi nhau ngoài khe cửa. Tấm phên liếp khó nhọc run lên từng hơi như bà già khó tính mất ngủ. Nguyệt khẽ xoay mình, thả hơi thở dài vào những miên man. Một đêm như hàng ngàn đêm khác, cô mất ngủ, trằn trọc những suy nghĩ mông lung.
Cuộc sống mưu sinh cơm áo gạo tiền đã cuốn phăng cô đi trong bao nỗi lo toan. Ngày nào cũng vậy, cô thức giấc từ lúc trời tờ mờ sáng. Gánh hàng xén đủ thứ bà rằng. Cái kim sợi chỉ. Gương. Lược. Một vài bánh xà phòng thơm. Mấy lọ dầu gội đầu, sữa tắm. Vài lọ sơn móng tay. Dăm ba bộ quần áo lót loại rẻ tiền. Thêm cả mấy thứ trang sức mỹ ký như nhẫn, vòng, khuyên tai... được đựng trong một cái hộp kính nhỏ. Rồi là khăn mặt, móc chìa khóa, dây buộc tóc... đủ màu đủ loại.
Gánh hàng này theo Nguyệt dễ đến gần 5 năm. Từ ngày cô ly hôn người chồng vũ phu. Ngày rượu chè, tối về đánh đập, đêm thì hành hạ cô bằng đủ thứ trò anh ta học được ở mấy cuộn băng video mà lũ thanh niên làng nhấm nháy truyền nhau, rồi rỉ tai nhau bằng mấy điệu cười hô hố nhả nhớt. Cực chẳng đã, Nguyệt ly hôn xong, một mình ôm đứa con gái 6 tuổi bỏ đi khỏi làng giữa một đêm mưa dầm dề. Cái xóm ngụ cư này đa phần là dân lao động tứ xứ trôi dạt về. Mỗi người mỗi cảnh. Thợ hồ, osin, rửa bát thuê, bán hàng, vác mướn. Thậm chí cả cave cũng có. Mỗi khuôn mặt mang một màu sắc ảm đạm của đời, có sắc màu nào tươi sáng hơn khiến người ta an nhiên mà sống cho trọn hết phận số.
Nguyệt tự chấp nhận cuộc sống hiện tại. Dù đôi khi không khỏi chạnh lòng nhìn hạnh phúc đủ đầy của thiên hạ. Niềm an ủi duy nhất của cô là nụ cười thiên thần của đứa con gái nhỏ, ru lòng cô qua bao nỗi nhọc nhằn đời thường. Những hôm trở gió, mưa lạnh. Nhà dột tứ bề, xiên vẹo mái lá. Bên này hai cái chậu, bên kia ba cái xô. Mà vẫn lênh loáng nước. Lại khát đến cháy lòng một bàn tay đàn ông nâng đỡ, đắp vá. Hay như khi bán hàng bị bọn thanh niên cợt đùa, buông mấy lời sàm sỡ tục tĩu. Cô ứa nước mắt. Cũng thèm đến nao lòng một bàn tay đàn ông vững chãi, chở che.
Như đêm nay. Nằm nghe tiếng lá rụng lao xao ngoài hiên vắng, tiếng côn trùng rỉ rả lẫn trong tiếng mưa rơi, hình như Nguyệt còn nghe được cả tiếng tách tách cựa mình của một mầm non mới nhú ra từ mặt đất. Sự sống vẫn luôn nảy mầm ngay từ trong những đớn đau khắc nghiệt của đời. Bất giác cô khẽ mỉm cười, quay sang kéo lại tấm chăn đắp ngang ngực con gái. Rồi nhẹ nhàng chìm dần vào giấc ngủ muộn.
Ngoài kia gió vẫn hun hút thổi...